Ở Chiếu Dạ thành có một bạn bé tên là Tang Dục, bạn bé đứng thứ hai sau Chiếu Dạ thành chủ Ô Hành Tuyết, sau đây là diễn văn chọc giận thành chủ của bạn.
.
.
.
Có một nháy mắt Tang Dục cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã thả lỏng, không biết là giả bộ hay là bởi vì kiếp kỳ đã hút no khí huyết, đang trong cơn thích thú, cảm thấy bản thân không có gì phải sợ cả.
"Hai thứ đồ kia cũng nói được không ít." – Hắn cười nói: "Xem ra thành chủ rất để ý......!Ha không, là vô cùng kiêng kỵ đề tài này nha.
Vì sao vậy? Từ khi ta nghe hai tên đáng thương đó nói những chuyện này, sau đó ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao vậy chứ?"
"Ngươi nói xem thứ như kiếp kỳ này, đơn giản chỉ là oan hồn chết trong tay ta quá nhiều, thường khiến chúng ta không thoải mái một chút thôi." – Cả người Tang Dục đều lộ ra lười nhác sau khi vui thích cực độ qua đi, "Dùng người thường tuy là hiệu quả không cao nhưng mà dễ bắt.
Đệ tử tiên môn hơi khó bắt một chút, dùng bọn chúng để áp khắc oan hồn đúng là hữu dụng hơn nhiều.
Còn như một vài Tiên Đô kia, theo lý thuyết hẳn là hàng cao cấp tối thượng, chỉ là không có cách nào có được mà thôi.
Cứ cho là may mắn có được