Phong Vân khinh bỉ nhìn Vũ Hạo nói :
" Tuổi còn trẻ thậm chí còn là tán tu mà đã đạt tới Kim Đan , xem ra cơ duyên cùng ngộ tính không tồi.
Nể tình ngươi tới một bước này không dễ , giao hết toàn bộ tài sản trên người ra đây bằng không đừng có trách vì sao hoá thành tro bụi.
"
Chỉ là ngay khi gã vừa mới nói xong, liền thấy Vũ Hạo trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt, Phong Vân chấn động, còn chưa kịp né tránh, đã bị một quyền kích ngay bụng, đánh văng ra ngoài.
Một quyền này của Vũ Hạo lực đạo khống chế rất tốt, cũng chỉ khiến cho Phong Vân hôn mê mà thôi, để còn tra khảo.
Mặc dù tên này tu vi Kim Đan Trung Kì hơn Vũ Hạo một tiểu cảnh giới.
Nhưng vậy thì sao chứ , đại gia khi Trúc Cơ một mình đã diệt một đội quân 10 Kim Đan.
Đừng nói đến bây giờ cậu đã là Kim Đan sơ kì ...
Nào ngờ Phong Vân kia tuy bị đánh bay, nhưng lại cũng không sao mà hoàn hảo vô hại, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Không để cho hắn có cơ hội phản kích, Dạo Bước Thời Không thực hiện Vũ Hao lại xuất hiện trước mặt, vỗ lên vai hắn, làm cho phân nửa thân thể của hắn bị chôn vùi quá nửa vào trong đất cứng.
Phong Vân tuy ỷ vào dị năng thiên bẩm không bị thương, nhưng biểu hiện lực lượng của Vũ Hạo tuy thực sự là Kim Đan Sơ Kì nhưng con mẹ nó sao lại mạnh như vậy cơ chứ.
Phong Vân trong lòng biết đã đá nhầm thiết bản, không dám đối địch, lay chuyển thân thể, hóa thành một con Chồn màu xanh, thuận thế chui xuống đất, muốn tẩu thoát.
" Yêu tộc sao ??? " Nhìn một màn biến hoá của Phong Vân, Vũ Hạo quả thực cảm thấy hơi kinh ngạc .
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một vị yêu tộc chân chính.
Mặc cho dù đã đọc qua vô số tiểu thuyết hay cổ tịch nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy.
Quả nhiên vùng đất An Nam này không tầm thường chút nào , phải biết ba vùng Thượng Trung Hạ Du chỉ tồn tại đúng một chủng tộc duy nhất đó chính là Nhân tộc.
Không hề có bất kì một chủng tộc nào khác chung sống , ...
Qua đây Vũ Hạo có thể có một chút suy đoán đó chính là ở vùng đất An Nam này chủng tộc hẳn sẽ vô cùng phong phú không chỉ có một mình Nhân tộc ...
Bất quá tất thảy suy nghĩ chỉ diễn ra trong một ý niệm , nhìn Phong Vân đang điên cuồng đào đất chạy trốn.
Vũ Hạo mỉm cười rực rỡ trầm giọng nói ...
" Chạy được sao ???? "
" Mộc Thần Biến _ Vạn Mộc Phá Cửu Thiên " tóc đen hoá xanh Lục , trên người bạch y hoá thành một bộ trọng giáp màu ngọc bích vô cùng kiên cố .
" Vạn Mộc Trói Buộc " hai bàn tay kết ấn rồi đập mạnh xuống lòng đất .
Con Chồn , Vân Phong kia còn chưa đào được xa, bỗng nhiên cảm thấy đất rung núi chuyển, đất đá chung quanh đều nổ tung ra, bản thân cũng bị một luồng lực lượng cực lớn chấn bay ra giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống, đã bị vô số dây leo, dễ cây to lớn cuốn lấy tứ chi giam cầm lại.
Phong Vân vội vàng hô lên tiếng người, lắp bắp kinh hãi nói :
" Ta thật có mắt như mù mới đắc tội tới đạo hữu , nể mặt Quỷ Mẫu xin các hạ tha cho Phong Mỗ một mạng "
" Bản thể của tên này là Phong Ly, Thái Cổ dị thú, lửa đốt không chết, đao phương bất nhập, đánh như là đánh túi da.
Dùng chùy đánh vào đầu mấy ngàn cái mới chết, nhưng chỉ cần có gió vào miệng là lập tức sống lại.
Chỉ có cách bịt mũi miệng của nó thì mới giết được ".
Như Ý chậm dãi nói ra lai lịch cùng điểm yếu của Phong Vân .
Vũ Hạo hơi nhếch lên , chậm dãi nói lại những gì mà Như Ý vừa mới nói ra cho mình với Phong Vân .
Phong Vân nhìn gia hoả mặt trắng này lại có thể khám phá ra lai lịch cùng điểm trí mạng của hắn, trong lòng càng thêm kinh hãi.
" Đao Phương Bất Nhập , Lửa Đốt Không Chết mà cần phải bịt mồm bịt mũi mới chết sao , thật phiền phức ...!vậy nếu như Thôn Phệ toàn bộ thân thể , lấy đi toàn bộ tu vi của ngươi thì sao nhỉ ? " Vũ Hạo lộ vẻ dữ tợn nhìn Phong Vân trầm giọng nói .
Thôn Thiên Quyết hơi vận hướng về phía Phong Vân mà sử dụng.
Phong Vân vừa nghe, vừa cảm thấy toàn thân như bị một loại hấp lực cường đại đang chậm dãi thôn phệ bản thân.
Vội vàng cầu xin tha thứ, Vũ Hạo thấy hắn đã khuất phục bèn nói:
" Chỉ cần ngươi giao ra linh hồn bổn nguyên, nhận ta làm chủ, ta có thể tha mạng cho ngươi "
Thực tế Vũ Hạo quả thực cũng không có ý định diệt cái con Chồn này, hết thảy chỉ là hù dạo để cho nó quy thuận mình mà thôi.
Trước mắt đối với An Nam này một chút cũng không biết, nên cần phải có thông tin tình báo tường tận.
Quả thực tới bước đường cùng thế này Phong Vân không thể nào mà không chấp nhận yêu cầu giao ra linh hồn bổn nguyên cho Vũ Hạo.
Từ miệng Phong Vân, Vũ Hạo rốt cuộc đã hiểu được tình huống đại khái của An Nam.
Trong ký ức của Phong Vân, cũng không biết An Nam này tồn tại từ khi nào, cũng không biết chủng tộc của hắn cùng đại đa số những chủng tộc khác ở đây sinh sống từ bao giờ.
Bản thân gã cũng chỉ là hậu bối thế hệ sau cho nên rất nhiều Lịch Sử lâu đời ngày trước hắn quả thực không hề biết.
Mà quả thực đối với bản thân gã thì việc tìm hiểu cũng chẳng cần thiết , bởi vì đối với gã mà nói ở An Nam được coi là nơi tồn tại duy nhất .
Ở đây chủng tộc đa dạng rất nhiều , ngoài Nhân Tộc ra thì còn có rất nhiều chủng tộc khác như : Lạc Hồng tộc , Thuồng Luồng tộc , Kim Ngưu tộc , ....
Nơi đây chủng tộc đa dạng nhưng việc phân chia mạnh yếu theo từng khu vực quả thực không khác gì ở bên ngoài là bao.
Cụ thể như ở An Nam chia làm ba khu vực gọi là ba vành đai .
Lần lượt là Thần Châu , Linh Châu và Phàm Châu.
Nơi ở hiện tại của Vũ Hạo chính là nơi yếu nhất trong ba vùng đó là Phàm Châu.
Mỗi một Châu được phân cách bằng một vành đai , được dựng lên từ những toàn thành cao và dài sừng sững.
Tuy nhiên phân chia như vậy không có nghĩa là phạm vi lãnh thổ của các Châu sẽ bằng nhau .
Ví dụ như Phàm Châu được coi là vùng yếu nhất nhưng lại có diện tích lớn nhất.
Lớn gấp đôi Linh Châu và gấp 6 lần Thần Châu, tuy diện tích rộng nhưng lượng tài nguyên là vô cùng nghèo nàn cho nên Phàm Châu qua lời kể của Phong Vân được ví như là " Khu Tị Nạn " .
Khoé miệng Vũ Hạo hơi dật dật , moẹ nó chứ sao số mình