" Nhiệm Vụ lần này của chúng ta diễn ra ở một toà thành nhỏ ở vùng Tây Bắc.
Thời gian từ Quỷ Khâu tới đó đi sẽ mất hơn 5 ngày thời gian.
Mà theo dự đoán Thú Triều sẽ diễn ra trong vòng 10 ngày nữa.
Vậy là chúng ta sẽ có khoảng 5 ngày để nghỉ ngơi và chuẩn bị khi tới đó " Cao Hắc trầm giọng nói.
" Còn về phần thưởng thì như thường lệ khi hoàn thành thì Quỷ Mẫu mới đưa ra phần thưởng.
Nhưng vì đây là nhiệm vụ tương đối khó cho nên phần thưởng hẳn là cũng không hề thấp đâu " Cao Hắc nói.
" Nhưng có tin vui cho mọi người đó chính là Thành chủ ở đó sẽ chi trả cho chúng ta là 7 triệu cực phẩm linh thạch.
Đây cũng coi như là thù lao riêng ...!" Cao Bạch tiếp lời nói.
" Cho nên khi hoàn thành chúng ta sẽ chia theo bình quân đầu người.
Mọi người có ý kiến gì không ??? "
Mọi người cùng lắc đầu tỏ ra không có vấn đề gì.
Còn đối với Vũ Hạo thì chuyến đi lần này Điểm Tích Luỹ đã là thu hoạch lớn nhất rồi, còn việc có phần thưởng hay không thì cậu cũng không quan tâm.
Hơn hết sau sự kiện này cậu cũng chẳng có dại gì mà dây dưa thêm với cái giáo phái Quỷ Mẫu này nữa ...
“ Tốt, đã không có vấn đề thì sáng sớm ngày mai gặp nhau tại cửa đông Quỷ Khâu, thời gian còn lại mọi người tự thu xếp”
...
" Được rồi ngươi về nghỉ ngơi trước đi , ta sẽ đi dạo một vòng tham quan quanh cái tiểu trấn này một chuyến " ra đến cửa Vũ Hạo nhìn về phía Phong Vân trầm giọng nói.
" Được, vậy mai gặp lại " Phong Vân cung kính đáp .
Lúc này Tôn Bảo thấy Vũ Hạo đã đi ra liền mừng rỡ nhảy lên vai cậu.
Trên tay còn cầm một loại quả không rõ nguồn gốc , đang cầm nhai đôm đốp trông rất khoái trí.
Quỷ Khâu này bao quanh là rừng núi , và quanh đây cũng là một cái tiểu trấn nhỏ.
Việc có nhiều cây quả dại trồng dọc đường là việc không hiếm.
Cho nên Vũ Hạo cũng không mấy để tâm ...
Nơi đây cảnh sắc vô cùng âm u , cũng thưa thớt không quá 100 hộ dân sinh sống.
Có lẽ lần này là dịp các môn đồ của Quỷ Mẫu từ khắp nơi quy tụ về cho nên nơi đây cũng lộ vẻ tràn đầy sức sống, nhộn nhịp hơn không ít .
Đang đi trên đường Vũ Hạo đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mê người , bất giác cặp mắt hướng về một góc ở cuối phố .
" Mỳ KungFu "
" Cũng lâu lắm rồi chưa ăn mỳ rồi !!! " Vũ Hạo trong lòng một mảnh thổn thức .
Cũng được một năm rồi cậu đến với thế giới này , vô số điều tưởng chừng như không thể thì lại thành có thể khi ở đây ...
" Cũng không biết cha mẹ dạo này có khoẻ không ??? " khẽ thu hồi tâm tư Vũ Hạo nhanh chóng cùng Tôn Bảo bước vào trong quán .
Vì là hoạt động kinh doanh ở vùng núi hẻo lánh cho nên ở đây cũng không thực sự quá đông.
Không gian quán không quá rộng, nhưng cách bài trí lại vô cùng độc đáo, tạo nên cho thực khách ghé thăm một cảm giác ấm cúng.
" Hạo sư đệ , bên này ...!" một cánh tay trắng nõn giơ cao khiến cho bất giác Vũ Hạo chú ý tới .
" Hồ tỷ , tỷ cũng tới nơi này ăn mỳ sao ? "
Chủ nhân của giọng nói kia không ai khác là Hồ Thục , đồng đội tạm thời của Vũ Hạo trong chuyến đi sắp tới .
" Tại vì tỷ là khách quen ở nơi này mà ...!" Hồ Thục tươi cười đáp.
Vũ Hạo cũng không khách sáo , chủ động tiến lại gần về ngồi đối diện Hồ Thục.
Nghe lời kể của Hồ Thục thì nàng gia nhập giáo phái này cũng đã được hai năm.
Năm nào mỗi lần tập trung ở đây, nàng đều ghé qua đây ăn mỳ .
" Ông Chủ , cho hai xuất mỳ kungfu đặc biệt cùng 2 chai Hồng Lộ Tửu " Hồ Thục rất tự nhiên nói .
" Có ngay, có ngay ...!" từ bên phía xa xa chủ quán mì hăng hái đáp .
Khác với mấy loại mì ăn liền ở kiếp trước của Vũ Hạo.
Mì ở đây được làm tại chỗ theo phong cách kungfu người làm mì phải tung hứng, nhào nặn, dùng sức để tạo ra sợi mì .
Không riêng gì hai người Vũ Hạo, thực khách khi vào quán sẽ được chứng kiến trực tiếp những tuyệt chiêu tung hứng, chế biến tài tình của đầu bếp từ tảng bột thành những sợi mì dai ngon để thưởng thức.
" Ông chủ quả thực là có tài !!! " Vũ Hạo nhìn từng tảng bột được chủ quán nhào nặn tài tình.
Mở miệng khen ngợi ...
" Cậu quá khen rồi, để làm nên một tuyệt phẩm kungfu mì là cả một quá trình phấn đấu cả đời của tôi.
Làm mì thông thường thì được, chứ áp dụng môn kungfu để làm khó lắm.
Tôi phải mất một thời gian dài học tập, thực hành nhiều lần thì mới thành thạo nghề " Ông chủ mỉm cười thân thiện nói , động tác vẫn không ngừng nghỉ , liên tục nhào nặn.
Rất nhanh, hai bát mì to lớn thơm ngon, cùng hai bình rượu nhanh chóng được đặt trước mặt hai người ...
" Ông chủ phiền ông làm thêm cho tôi một xuất đặc biệt cho nó " Tôn Bảo đang biểu thị sự bất mãn , nhưng ngay khi nghe được Vũ Hạo vẫn không quên mình mà cười khẹc khẹc thành tiếng .
" Haha được thôi , rất hân hạnh được phục vụ !!! " chủ quán mỉm cười ôn hoà nói .
Tôn Bảo cũng chẳng thèm ở lại với Vũ Hạo , mà trực tiếp leo lên vai của chủ quán về phía chỗ nặn mỳ.
Vì theo nó thấy việc ra đây tìm thú vui còn thích hơn là ở lại với hai người Vũ Hạo.
" Àaaa ..." Vũ Hạo nhanh chóng uống một ngụm lớn Hồng Lộ Tửu , thốt lên một à đầy sảng khoái .
" Rượu ngon !!! " Vũ Hạo bất giác thốt lên một tiếng .
" Hồng Lộ Tửu vốn là đặc sản của vùng này, hương rất thơm, vị lại ngon.
Rượu này dùng gạo nếp trộn với gạo đang lên men, ủ kín, sau đó mới cất vào bình tàng trữ trong khoảng từ 3 đến 8 năm.
Rượu càng để lâu càng đậm đà nên người ta còn có tên gọi khác là Bát Niên Hồng Lão tửu.
" Hồ Thục mỉm cười giải thích .
Cả hai cứ như vậy vừa ăn mì vừa thưởng rượu , khoái hoạt vô cùng.
Vũ Hạo vốn là người hoạt ngôn cho nên khi trò chuyện khiến cho Hồ Thục cười tới mức bộ ngực sữa run rẩy không khép được miệng .
Cả hai vừa tâm sự tuổi hồng vừa uống chẳng biết từ bao giờ đã có mười vỏ rượu rỗng nằm lăn lóc dưới chân bàn.
Vốn dĩ người tu hành có thể dùng