Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, lực trùng kích khuếch tán.
Điền Trung mượn lực lao ra, thẳng đến chỗ lỗ hổng.
Vù một tiếng, Điền Trung đã lao tới bên cạnh lỗ hổng.
Gã đang định lao ra thì bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.
Chỉ thấy hai tôn tượng đá cực lớn thình lình từ đâu xuất hiện chặn trước người của gã.
“Các ngươi không đi được.
Thạch Hà Kiếm tông các ngươi...!đều đáng chết!” Trung niên giao thủ Điền Trung, giờ phút này cười vang, thân hình nhoáng một cái, lại tiếp tục cuốn lấy Điền Trung.
Nhìn thấy lỗ hổng kia đang nhanh chóng khép lại, Điền Trung hét lớn một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Lập tức bên ngoài thân thể của gã xuất hiện 3 hỏa cầu lớn bằng đầu người, tỏa ra nhiệt độ rất cao, hướng về bốn phía oanh nổ, hình thành sóng lửa lan ra tứ phía.
Âm thanh nổ vang trời làm cho trận pháp bắt đầu lung lay.
Tôn tượng đá ở gần với vụ nổ nhất trực tiếp bị oanh tạc.
Lộ ra một thi thể héo khô ở bên trong.
Hai mắt của Linh Vân và Điền Trung co rút lại.
Bởi khuôn mặt hốc hác kia không ai khác đó chính là Long Nhật đại sư huynh của bọn họ.
" Hay cho một cái Hứa gia.
Dám cả gan giết hại đệ tử chân truyền của bản tông.
Xem ra Hứa gia các ngươi định làm phản rồi."Điền Trung gầm lên giận dữ quoát.
Giờ phút này ba người đều đang chạy nhanh.
Linh Vân cách lỗ hổng gần nhất, còn Vũ Hạo và Điền Trung lần lượt ở phía sau cách đó không xa.
Thấy Vũ Hạo sắp tới gần chỗ Linh Vân chuẩn bị qua chỗ lỗ hổng.
Sắc mặt của Điền Trung trắng bệch, pháp thuật hỏa cầu kia đối với gã mà nói tiêu hao rất lớn, lúc này sau khi thấy Vũ Hạo sắp thoát ra khỏi đại trận, trong mắt gã lóe lên âm lãnh, tay phải nâng lên, một quả đan dược màu đen xuất hiện.
" Sư muội đi mau, đem tin tức mang về cho tông môn.
Ta giúp ngươi một tay!” Gã vừa nói vừa đem viên đan dược màu đen quăng mạnh ra, vị trí chính là khoảng không giữa Linh Vân và Vũ Hạo.
Oanh một tiếng, viên đan dược này bỗng nhiên nổ tung, hình thành nên lực trùng kích, làm cho tốc độ của Linh Vân lại nhanh hơn một chút, cả thân hình bật lên, phịch một tiếng đâm vào lỗ hổng giống như dung nhập vào mặt nước, xông ra ngoài.
Nhưng còn Vũ Hạo ở nơi đây thì lại bị cái lực trùng kích này ngăn cản hơi khựng lại.
Thân hình vừa thoáng dừng lại một cái, lập tức đã bị một tôn tượng đá ngăn lại.
Vũ Hạo làm sao mà không hiểu cách làm này của Điền Trung chứ.
" Hạo sư đệ xin lỗi...” Điền Trung nhìn thấy một màn này thì khoé miệng cuời lạnh, nhưng trong miệng lại truyền ra âm thanh vô cùng đau đớn, tốc độ cũng không hề giảm, nháy mắt đã tới gần lỗ hổng.
Nửa người gã đã dung nhập được vào bên trong, sắp lao được ra ngoài.
" Hừ cùng lưu lại đi " Một kiếm chém ra về phía Điền Trung khiến hắn không thể không né tránh.
Một tia máu trong miệng phun ra.
" Vũ Hạo tiểu tạp chủng nhà ngươi...” Hai mắt Điền Trung đỏ thẫm, nhưng ngay sau đó đã bị hai tôn tượng đá vây quanh.
Trong tiếng nổ vang, tiếng kêu thảm thiết của gã vang lên quanh quẩn.
" Tới giờ diễn rồi " Uy Áp Đế Vương bộc phát ra cực hạn.
Hoả Long kiếm chém ra từng đạo hồng quang.
" Phi Vũ "
" Loạn Trảm "
" Thôn Thiên "
Vũ Hạo bộc phát tu vi ra tới cực hạn chém xuống từng con thây ma, từng con tượng đá.
Nhờ có Thôn Thiên Quyết cho nên Vũ Hạo có thể huy động lực lượng có sức huỷ diệt trên diện rộng một cách đầy thoải mái mà không bị quá nhiều tiêu hao thể lực và linh lực.
Bên trong màn huyết quang kia một nửa đã trở thành bình địa.
Điền Trung sau khi dùng hết sức mạnh để dãy giụa cũng đã nằm thoi thóp trên mặt đất.
Chém giết một hồi điểm tích luỹ của Vũ Hạo đã đạt tới con số 200.000 điểm có thể nói đối với hắn hiện tại là vô cùng khổng lồ.
Đi tới trước mặt Điền Trung, Vũ Hạo từ trên ngạo nghễ nhìn xuống nói :
" Nể tình đồng môn sư huynh với nhau ta sẽ không giết ngươi nhưng ta cũng sẽ không cứu ngươi ra khỏi đây.
Thoát được hay không còn phải tuỳ vào cơ duyên của ngươi rồi."
Nói xong Vũ Hạo lập tức xoay người Thôn Thiên Quyết được vận ra trực tiếp tạo ra một lỗ hổng đủ để cho hắn đi quá.
Nháy mắt khi hắn vừa chui ra, lỗ hổng này đã trực tiếp co lại.
...
Giờ phút này , ở bên ngoài trận pháp
Linh Vân đi qua đi lại trông hết sức là khẩn trương.
Bỗng nhiên trận pháp mở ra một lỗ hổng , từ bên trong đi một thiếu niên tầm 18 tuổi tướng mạo tuấn tú khí chất trên người toả ra cực kì là bất phàm.
Khì thấy thân ảnh kia Linh Vân thở ra một hơi như chút được gánh nặng vậy.
Vội vàng tiến lên hỏi :
" Có bị thương ở đâu không ? " Nàng nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm.
Vũ Hạo cảm động không thôi bởi vì khi vừa thấy mình thì nàng đã hỏi chuyện về mình có bị thương hay không.
Thay vì hỏi mình về tình huống của Điền Trung.
" Cảm ơn tỷ đã quan tâm, đệ không sao ".
Vũ Hạo giọng nói có phần luống cuống.
Đoạn đường này Vũ Hạo và Linh Vân cũng thân thiết hơn không ít, hai người nói chuyện lại vô cùng hợp nhau và cũng có rất nhiều điểm chung .
" Sư tỷ sao tỷ không hỏi đệ tình huống của Điền Trung sư huynh ?".
Vũ Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia của Linh Vân hỏi.
" Lúc trên thuyền ta đã thấy từ trong ánh mắt của Điền sư huynh có sát cơ đối với đệ.
Mà ta cũng tin đệ cũng không hạ sát thủ đối với hắn.
Và ta cũng biết đệ rất bất phàm không chỉ như những gì mà đệ mới thể hiện ra ." Linh Vân mỉm cười tuỳ ý đáp như mọi sự nằm trong lòng bàn tay của nàng vậy.
" Hả tỷ là thầy bói sao ? " Vũ Hạo nghệt mặt , chậm dãi hỏi.
" Linh Cảm nha !!" nói xong Linh Vân vội vàng khoác lấy tay Vũ Hạo mà kéo đi.
Vội vàng rời khỏi hiện trường.
...
Cùng lúc đó, bên dưới lòng đất chỗ đình viện của gia