" Đinh, chúc mừng kí chủ tiêu diệt Hứa Cường tu vi Trúc Cơ sơ kì thưởng 10.000 điểm tích luỹ " Âm thanh của hệ thống chậm dãi vang lên
" Hả...!sao lần trước tiêu diệt con Hắc Tê kia Trúc cơ trung kì kia mà chỉ có 5.000 điểm mà nay tiêu diệt tên Hứa Cường này tu vi kém hơn nhưng sao lại điểm thưởng cao hơn gấp đôi vậy ? " Vũ Hạo âm thầm thắc mắc hỏi hệ thống.
" Lần trước là kí chủ không có đánh qua Hắc Diệm Thiên Tê kia mà kí chủ chỉ ra kết liễu nó.
Cho nên hệ thống không cộng điểm thành tích của kí chủ mà chỉ được điểm kết quả thôi.
" Âm thanh máy móc kia lập tức trả lời.
" Còn có cả vụ này cơ à.
Lần sau ta sẽ chú ý hơn mới được.
" Nói rồi chậm dãi đo về phía của Linh Vân.
" Lão bà thấy phu quân của nàng uy phong hay không " Vươn tay ôm Linh Vân vào trong lòng , một tay đặt xuống phần mông mà ngắt một cái, một tay còn lại thì để lên đôi bồng đào ngoại cỡ kia của nàng mà xoa nắn.
" Cái tay lại bắt đầu không thành thật rồi " khẽ ngườm cậu một cái giọng nói đầy trách móc nhưng nàng vẫn để cho nam nhân trước mặt kia chiếm tiện nghi.
" Chỉ là một chút lợi tức mà thôi nàng cũng không thể keo kiệt với ta được chứ " giọng nói như một đứa trẻ đang làm nũng vậy nào có giống như một tên sát thần vừa rồi.
" Tiểu Hạo chúng ta nên tiếp tục lên đường thôi.
Thiếp chỉ sợ lần này Hứa gia kia sẽ phái ra người có thực lực mạnh nhất chỉ dưới lão tổ của bọn hắn , mà ra tay truy sát chúng ta.
"
Vũ Hạo nghe xong những lời này của nàng thì cũng gật gật đầu đồng ý.
Tiến tới lấy toàn bộ túi trữ vật trên người đám tộc nhân của Hứa gia và cả gã Hứa Cường kia
" Hì hì chiến lợi phẩm của chúng ta " Dơ lên 10 chiếc nhẫn trữ vật lên khoe trước mặt của Linh Vân.
Cả hai bất giác cười lên ha hả.
...
Tại Sơn Trang Hứa Gia, bên trong cung điện dưới mặt đất.
Ngay khi Vũ Hạo đánh chết tên tộc nhân đầu tiên của Hứa Gia, thì trong số những tiết điểm của trận pháp xung quanh huyết hồ bỗng nhiên có một tiết điểm nổ ầm một tiếng, rồi trực tiếp vỡ nát ra, huyết dịch bên trong tiết điểm cũng khô héo đi.
Một màn này khiến cho đám tộc nhân đồng loạt sững sờ, chỉ là bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thì sau đó đến lượt cái tiết điểm thứ hai, thứ ba,...!thứ mười.
Trong tiếng nổ vang liên tiếp, toàn bộ các tiết điểm kia cũng lần lượt vỡ nát ra.
“ Hứa Cường…vậy mà cũng có thể bị chém giết !!! ”
" Không phải nói rằng hai tên đệ tử Thạch Hà Kiếm tông kia chỉ mới Luyện Khí thôi sao "
“ Sao có thể như vậy được chứ, Mười người bọn hắn chỉ truy sát hai tên đệ tử Luyện Khí mà thôi.
Chẳng lẽ Thạch Hà Kiếm tông đã biết chuyện của chúng ta mà phái tu sĩ Trúc cơ tới đây! ” Cả đám tộc nhân Hứa gia bốn phía nhất thời không còn kìm chế được nữa mà chợt xôn xao hẳn lên, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
“Ồn ào!”
Ngay khi bọn hắn còn đang kinh hô lên, thì một giọng nói già nua mà lạnh như băng từ lão giả bên trong Huyết hồ truyền tới, thanh âm như tiếng thiên lôi ầm ầm vang lên trong tâm thần của tất cả mọi người, khiến cho cơ thể mọi người run lên.
Nguyên một đám mới bắt đầu yên lặng lại, tâm thần bất ổn nhìn về phía lão tổ gia tộc mình.
" Nếu như có tu sĩ Trúc cơ khác bước vào trong trận pháp của lão phu thì ta sẽ phát giác ra đầu tiên.
Bây giờ…còn không có tu sĩ Trúc cơ đến, cũng không có tin tức gì truyền ra ngoài được, các ngươi ồn ào cái gì ?” Lão giả chậm rãi nói.
Sắc mặt lão già cũng hết sức khó coi, nếu không phải bản thân lão bắt buộc chủ trì trận pháp trọng yếu này, không cách gì đi ra ngoài được thì lão đã nhanh chóng đi ra diệt sát đám kiến như Vũ Hạo này từ lâu rồi.
Một khi lão ra ngoài, rời khỏi cái huyết trận nhằm đưa gia tộc thoát khỏi sự khống chế của Thạch Hà Kiếm tông, thì chắc chắn sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Thậm chí còn phải chịu cắn trả ngược trở lại, lão có thể gắng gượng sống sót, nhưng tất cả tộc nhân nhất định trong nháy mắt đó sẽ bị nghịch chuyển huyết dịch đến chết.
" Thật là một lũ phế vật , đối phó với 2 tên Luyện khí cũng không xong " Lão gầm lên giận dữ.
" Phúc Hưng "
Ánh mắt lão giả chợt lóe sáng, đưa tay phải vỗ lên một chỗ của huyết hồ cạnh mình.
Huyết hồ lập tức trở nên cuộn trào, rồi một thanh niên mặc huyết bào cũng chậm rãi bay lên từ trong hồ này.
Bộ dáng vị này vô cùng tuấn mỹ, gương mặt đầy góc cạnh.
Lúc này gã đột nhiên mở hai mắt, một màu huyết quang nhàn nhạn tản ra, khí thế của gã cũng trong chớp mắt này tăng vọt lên.
Xung quanh người gã, lúc này còn có thêm chín con Lệ quỷ huyết sắc mờ ảo đang hướng về bốn phía gầm rú đầy dữ tợn.
Ngay khi nhìn thấy gã thanh niên này xuất hiện, đám tộc nhân bốn phía đều phấn chấn hẳn lên, đồng thời đồng loạt cúi đầu bái kiến gã.
" Tham kiến Thiếu Chủ "
" Phúc Hưng, ngươi thân là thiếu chủ Hứa gia ta, ngoại trừ lão phu thì ngươi cũng là người có tu vi mạnh nhất, đã là Trúc cơ trung kì …đủ để đảm nhiệm được chuyện lần này.
Ngươi mang theo mười người còn lại kia cùng ra ngoài…truy sát hai tên đệ tử Thạch Hà Kiếm tông kia !” Lão giả nhìn về gã thanh niên, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành và thưởng thức hiếm có, cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
" Bọn hắn còn chưa chết, thì ta sẽ không trở về.” Ánh mắt gã thanh niên lạnh buốt, nghe vậy bèn gật nhẹ đầu.
Rồi cả người gã bật lên, chín hư ảnh huyết sắc xung quanh gã chợt biến thành huyết vụ bên dưới chân, nhìn gã như đang cưỡi mây lướt gió bay ra khỏi huyết hồ.
Tốc độ cực nhanh, vượt trội hẳn so với tốc độ Hứa Cường.
Trong nháy mắt đó, hắn nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của huyết mạch, gào thét hướng về phía đám người Hứa Cường tử vong mà đi.
Trong mười người này, ngoại trừ Trần Hằng có tu vi Trúc cơ Trung kì , thì người yếu nhất cũng có tu vi Ngưng khí tầng bảy, trong đó còn có năm người có tu vi ngang bằng với Hứa Cường là Trúc cơ sơ kì.
Đội hình này bây giờ được coi là đội hình mạnh nhất mà Hứa gia có thể xuất ra được.
Đủ thấy quyết tâm giết người bịp đầu mối của bọn chúng lớn tới cỡ nào.
Một nén nhang sau, mười người Hứa Phúc Hưng đã nhanh chóng gào thét mà phi tới.
Lúc này, bọn hắn đang đứng tại nơi mười người Hứa Cường đã tử vong.
Nhìn những thi thể kia, ngoại trừ Trần Hằng, thì tất cả mọi người đều giật mình mà biến đổi sắc mặt.
Sắc mặt Hứa Phúc Hưng đầy lạnh giá xem xét những thi thể trên mặt đất, khi nhìn thấy mấy thi thể tộc nhân bị chết bất đắc kì từ trong mắt gã lộ ra u quang nhàn nhạt.
" Hồn tu sao "
Rồi gã chợt nhoáng người lên, đến cạnh thi thể của Hứa Cường.
Xung quanh thi thể gã toàn bộ đều bị cháy đen, sau mấy hơi thở cúi đầu xem xét, gã bỗng nhiên có chút suy nghĩ, sau đó đưa tay phải lên nhấn xuống mặt đất một cái rồi khép chặt hai mắt lại.
Rất nhanh sau đó, hai mắt gã cũng mở ra.
“Có ý tứ, đúng là có dư âm của Dị Hoả còn sót lại…”
" Đây là tu sĩ vừa là Hồn tu vừa là Kiếm tu lại còn mang cả Dị Hoả.
Khó trách có thể chém giết được Hứa Cường.
Giết tên này xong thu được dị hoả , chuyến này coi như đi không uổng.
" Gã lộ ra một cỗ khí thế khủng bố.
Trong ánh mắt cũng lộ ra một tia tham lam.
“Các ngươi nhanh chóng tản ra tìm kiếm khắp nơi, nếu có phát hiện gì cần phải phát ra tín hiệu ngay lập tức!” Hứa Phúc Hưng đứng dậy, giọng nói đầy băng hàn.
Một đám chín người kia nhanh chóng cúi đầu đồng ý, đồng thời mỗi người cũng tách ra tìm kiếm toàn lực.
“Phạm vi cách chỗ rìa trận pháp còn không xa, mau chóng tìm kiếm và một đội phát tín hiệu cho 10 gã khác ở rìa trận pháp lập tức đề cao cảnh giác.
Trong vòng 3 ngày ta muốn các ngươi phải tìm ra cho bằng được tung tích của bọn chúng…” Hứa Phúc Hưng cao giọng nói, rồi cũng chọn cho mình một hướng rồi bay nhanh đi.
...
Giờ phút này đã là đêm của ba ngày sau.
Trong ba ngày này hai người Vũ Hạo