Bên trong Bá Vương Điện
" Pháp ...!pháp bảo chứa người.
Tiểu Hạo thực ra chàng là ai vậy, còn có cả loại pháp bảo bậc này.
" Linh Vân trợn mắt há mồm nhìn quang cảnh bên trong cung điện.
Phải biết rằng Địa cấp Pháp bảo tuy là hiếm nhưng mà cũng không phải là ít tuy nhiên để mà có một pháp bảo có thể chứa người hoặc vật thể sống thì lại vô cùng là hiếm có.
Như là Mao Phượng Sừng Lân, thế mà nam nhân của mình lại có được, hơn nữa nó còn trông rất là xa hoa nữa chứ.
Một toà cung điện lộng lẫy.
Toàn bộ bên trong được dát vàng trông cực kì xa hoa.
Chín Cột trụ điêu khắc chín con rồng trông hết sức sống động.
Nhìn biểu cảm của nàng Vũ Hạo cảm thấy hết sức hài lòng, cái hắn trông mong chính là cái biểu cảm này .
" Thực ra ta cũng giống như nàng đây là lần đầu tiên ta tiến vào nơi đây.
Pháp bảo này cực kì bất phàm khi chúng ta tiến vào đây thì bên ngoài toà cung điện này sẽ tự động nhỏ đi như một hạt bụi vậy, có thể che dấu được cảm ứng của cường giả Hoá Thần trở xuống.
" Vũ Hạo chậm dãi nói.
" Lợi hại như vậy sao ? "
" Tiểu phu quân của thiếp , nói cho thiếp biết vì sao chàng có được những thứ đồ nghịch thiên này đi.
" Linh Vân nũng nịu nói.
" Con Trai Phải Có Một Chút Bí Mật Mới Hấp Dẫn nha " Vũ Hạo nở một nụ cười, trầm giọng nói ra từng câu, từng chữ.
" Có mà gặp quỷ đi " Linh Vân trợn mắt nói.
" Lão bà đại nhân của ta à nàng yên tâm đi , dù cho ta có thứ đồ gì tốt thì người đầu tiên ta nghĩ là phải đến nàng chứ " Vũ Hạo nhẹ nhàng nói.
Linh Vân giả vờ giận dỗi vậy thôi chứ thực ra trong lòng nàng cũng không quá tò mò về lai lịch những đồ này của nam nhân mình.
Vì theo như nàng thấy Vũ Hạo càng mạnh thì nàng càng được che chở.
Vũ Hạo có chỗ tốt thì đương nhiên nàng cũng có được chỗ tốt tương tự.
Ở chung một chỗ với Vũ Hạo lâu như vậy, từ sâu trong trái tim Linh Vân biết được nam nhân này yêu thương nàng là thật lòng, lời hắn nói " Đồ của hắn cũng là đồ của nàng " cũng là lời thực tâm của hắn.
Một cảm giác sung sướng từ tận sâu trong tim của nàng.
" Chúng ta cùng nhau đi tham quan thôi " Vũ Hạo kéo tay nàng đi quanh cung điện một vòng.
Tuy nói là cung điện , nhưng hiện tại theo Vũ Hạo thấy thì nơi này vô cùng trống trải, trông không khác một cái đại sảnh khách sạn xa hoa là mấy nhưng mà lại không hề có nội thất thiết kế xung quanh là bao.
Chính giữ điện là một cái bảo toạ dát vàng hình chín con rồng đang tranh một viên long châu, trông cực kì khí phách.
Hai bên có từng gian phòng trông cực kì bắt mắt và xa xỉ.
" Tiểu Hạo cái cung điện này không phải ngụ ý của chàng là mai sau sẽ kiếm nguyên một cái hậu cung đó chứ ".
Linh Vân trừng mắt nhìn Vũ Hạo
" Haizz ta bị oan nha, dù sao hiện giờ không phải ta cũng chỉ có một mình nàng hay sao " Vũ Hạo tiến tới vuốt ve đôi bàn tay cười làm lành nói.
" Có quỷ mới tin chàng " Nhưng nói được câu này xong Linh Vân trầm mặc nhìn Vũ Hạo một cái rồi chậm dãi nói.
" Sau này cho dù chàng có bao nhiêu người thì chàng cũng đừng bao giờ phụ lòng thiếp , có được không " Linh Vân nhìn Vũ Hạo hai mắt rưng rưng
" Cái gì thế này lão bà của ta , sao nàng lại mắt ướt như này.
Sao ta có thể phụ nàng được chứ , chẳng phải hứa với nhau rồi sao hứa không chia lìa.
" Vũ Hạo ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi.
" Hạo ...!ra chỗ ghế đằng kia đi.
Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.
" Linh Vân chỉ vào bảo toạ cửu long kia nhẹ giọng nói.
Vũ Hạo như cảm nhận được như sắp có một đại sự gì đó chuẩn bị diễn ra vậy.
Ngồi trên đùi đối diện với Vũ Hạo , Linh Vân khẽ quoàng hai tay ra qua sau cổ ngồi ôm cậu thật chặt chậm dãi kể lại.
Nguồn gốc xuất thân và cả lý do khi ở đây.
Qua lời kể của Linh Vân thì Vũ Hạo biết.
Cô xuất thân từ một trong bốn đại gia tộc hiển hách ở Thượng Du , Dương gia nhà cô là gia tộc có chiến lực mạnh nhất trong tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc được sắp xếp là : Dương gia tộc , Tây Môn gia tộc , Vũ gia tộc , Nguyễn gia tộc.
Ngoài ra còn có một vài thế lực cự kình khác nữa.
Nàng là con gái của tộc trưởng hiện nay của Dương Gia.
Cha nàng là một trong những cự kình , một nhân vật hô phong hoán vũ một phương ở Thượng Du.
Tuy nàng là một thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng ở Dương gia nhưng nàng lại phải gửi xuống Hạ Du để chấp hành nhiệm vụ của gia tộc nàng gửi gắm.
Đó chính là tiến vào một thượng cổ cấm địa nằm toạ lạc ở vùng Hạ Du này mà tìm kiếm lại công pháp trí bảo, thất truyền của Dương gia.
Theo như một lời tổ huấn mà lão tổ Dương gia để lại thì Công Pháp đó toạ lạc ở trong thượng cổ cấm địa ở đây và cần phải có huyết mạch trực hệ của Dương gia thì mới có thể sinh ra cảm ứng .
Theo Linh Vân nói thì thượng cổ cấm địa kia thì chỉ còn 3 tháng nữa là sẽ mở cửa.
Một khi mở ra thì sẽ dẫn tới vô số ánh mắt của cả đám người không chỉ ở Hạ Du mà thậm chí còn dẫn động cả đám người từ Trung Du đi xuống.
" Mà theo như chỉ thị mới nhất từ phụ thân của thiếp thì sau khi kết thúc cho dù có hay không lấy được môn công pháp kia thì thiếp bắt buộc phải quay trở lại Thượng Du.
Trở lại với gia tộc của thiếp, lúc đó thiếp phải rời xa chàng.
Chàng nói xem thiếp có thể vui nổi sao.
" Linh Vân khóc thút thít làm bờ vai của Vũ Hạo cũng ướt đẫm.
" Không phải đó cũng là lựa chọn tốt sao, đâu phải sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.
" Vũ Hạo vỗ về an ủi nói.
" Lúc đó ta sẽ lấy tư thế uy nghiêm nhất của mình mà đến Dương gia cầu thân.
Kẻ nào ngăn cản ta sẽ một tay đập chết , thử xem còn có ai dám ngăn cản ta tới nhà vợ ta cầu thân " Giọng nói tràn đầy tự tin của Vũ Hạo vang vọng khắp cung điện khiến cho Linh Vân cũng tươi tỉnh hơn đôi chút.
" Chàng phải hứa đó, ta cả đời này sẽ chờ chàng tới Dương gia ta cầu thân ta.
Nếu như chàng không tới vậy thì cả đời này Dương Linh Vân ta sẽ không xuất giá.
Đời này chỉ ngồi gặm nhấm những kí ức đẹp về người đàn ông tên Vũ Hạo ở Hạ Du này thôi.
" Linh Vân vừa cười vừa nức nở nói.
" Không nghiêm trọng thế chứ , đúng là một nha đầu ngốc ngếch si tình " Vũ Hạo cười ha hả chọc ghẹo .
" Tuy nhiên khi chàng một khi tiến tới Trung