Vừa tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa , nhất thời một luồng sáng chói mắt lập tức bao phủ lấy ba người Vũ Hạo vào bên trong.
Dường như luồng sáng này có một lực hút vô cùng khủng bố , hút lấy tất cả những ai tiến vào.
Vũ Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực hút này cuốn đi , thậm chí còn chưa kịp làm ra động tác kéo hai người Linh Vân và Mỹ Uyển vào bên trong Bá Vương Điện.
Vì ở ngay trên vai Vũ Hạo cho nên ngay khi lực hút kia tới thì Vũ Hạo cũng chỉ kịp thời ôm Tôn Bảo vào trong lòng mà thôi.
" Vụt "
Vũ Hạo chậm dãi mở mắt, vội vàng đảo mắt ra xung quanh hiển nhiên là không thấy hai người Linh Vân cùng Mỹ Uyển đi đâu cả .
" Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra một nơi ngẫu nhiên trong cấm địa hay sao ? " Vũ Hạo hơi trầm ngâm một chút , nhưng hiển nhiên cậu không hề lo lắng cho hai lão bà của mình.
Bởi vì cậu tin tưởng trong cảnh giới Trúc Cơ khó ai có thể làm khó được hai người.
Nếu không đánh được thì chạy trốn cũng không phải là vấn đề gì khó khăn cả .
Lúc này Vũ Hạo mới chậm dãi đảo mắt quan sát ra bốn phía xung quanh, xung quanh được bao phủ bốn phía đều là sương mù.
Hoàn toàn mờ mịt , đưa năm ngón tay lên chỉ thấy mờ mờ căn bản không nhìn rõ phương vị.
Duy nhất có thể xác định một điều là nơi đây đích xác chính là bên trong Thượng Cổ Cấm Địa.
Nhưng bất quá đám mây mù này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn đối với Vũ Hạo, ý niệm chợt động , cậu định triệu hồi Hư Vô Thôn Viêm ra để xua tan đi lớp mây mù xung quanh nhưng điều khiến cậu phải cảm thấy kinh ngạc đó chính là ...
" Con mẹ nó sao không dùng được linh lực ? "
Vũ Hạo nhất thời đưa ra một giả thuyết để giải thích cho trường hợp này đó chính là khả năng không dùng linh lực là khảo nghiệm của Thượng Cổ Cấm Địa đưa ra.
Chỉ có vượt qua được khảo nghiệm thì mới có thể thu hoạch được cơ duyên bên trong mà mặt khác nếu không hoàn thành thì sẽ có thể bị trục xuất ra ngoài hoặc một kết quả xấu hơn đó chính là trực tiếp chết ở bên trong.
Cũng chỉ có cái giả thuyết này là thích hợp nhất cho trường hợp hiện tại.
Vì dù sao cậu cũng thấy nó khá giống với mấy bài kiểm tra ở kiếp trước.
" Nếu không thể sử dụng được Linh lực thì hai nàng hẳn là sẽ gặp khá nhiều khó khăn.
Trước tiên là cứ tạm thời thoát ra khỏi đám sương mù này trước đã , rồi sau đó đi tìm hai nàng sau vậy.
" Vũ Hạo hơi trầm ngâm trong giây lát rồi đưa ra quyết định.
Tôn Bảo vì xung quanh quá mức âm u cho nên nó chỉ có ngồi trên vai Vũ Hạo mà đưa mắt ra nhìn bốn phía mờ mịt này.
Rất nhanh Vũ Hạo đã đi tới gần một khu rừng nguyên thuỷ với vô số cây cao trọc trời.
Ánh mắt đảo qua một phiến đá được đặt ngay ngắn ở bên gần gốc cây đại thụ với 4 chữ , tuy không thể thấy được rõ ràng nhưng từ nét chữ cậu có thể suy luận được ra 4 chữ này .
" Cấm Linh Chi ...!"
Một chữ cuối cùng hầu như đã bị phong hoá đi rất nhiều nên rất khó khăn trong việc nhận biết, tuy nhiên từ ba chữ trên cũng không khó để đoán ra một chữ cuối cùng kia hẳn là chữ " Địa "
" Cấm Linh Chi Địa "
Quả nhiên Vũ Hạo đã đoán không sai , đây chắc hẳn là một phần khảo nghiệm của Thượng Cổ Cấm Địa này .
" Cấm Linh Chi Địa là nơi không tồn tại bất kì một tia linh khí nào.
Tại nơi đây mà nói tu hành giả và người thường hầu như là không có quá nhiều khác biệt.
" Âm thanh Hệ Thống vang lên chậm dãi giải thích.
Vũ Hạo cũng gật gù đồng ý.
Đối với tu hành giả mà nói nơi này quả thực so với ác mộng thì không hơn không kém.
Vì nơi đây là tàn tích từ thời Thượng Cổ cho nên cũng một phần nào đó có thể phát hiện ra một số yêu thú hay thảo dược quý hiếm thì cũng là điều vô cùng có khả năng.
Dĩ nhiên, trình độ nào đó mà nói, khu rừng nguyên sinh như vậy, cũng là nơi thu hoạch trong mắt người tu hành, bởi vì giết chết yêu thú, có thể lấy yêu đan, dị thảo.
Nhưng đó cũng chỉ là khi trường hợp bình thường mà thôi, chứ còn như hiện nay mà nói thì nơi này đúng quả thật là ác mộng.
...
" Đây là Cấm Linh Chi Địa sao ? "
Cũng tại một vùng sương mù nơi rìa khu rừng nào đó , Mỹ Uyển nhìn sang Linh Vân cũng cau mày khi phát hiện ra linh khí nơi đây căn bản không hề tồn tại.
" Quả thật đúng là Cấm Linh Chi Địa , nơi đây xem ra là có khả năng là một thử thách mà Thượng Cổ Cấm Địa đề ra rồi.
" Linh Vân cũng gật đầu đáp.
Sau khi tiến vào cùng Vũ Hạo, cả ba cũng đều bị lực hút mạnh mẽ kia truyền tống đi , nhưng may mắn sao khi cả hai nàng lại được truyền tống chung một chỗ.
Điều này đối với hai nàng là rất có lợi trong khi toàn bộ nơi đây đều không vận dụng được một tia linh khí nào.
Có thể cùng nhau hỗ trợ cũng là một truyện tốt...
" Trước tiên chúng ta nên tìm cách ra khỏi nơi đây , rồi đi tìm phu quân thôi !!! " Cả hai đều có chung một nhận thức , gật đầu chậm dãi tiến vào sâu bên trong cánh rừng.
...
" Thú vị !!! "
Khoé miệng Lữ Phụng Thiên nhếch lên , sau khi phát hiện ra nơi đây căn bản không tồn tại linh khí.
Khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn với cái loại khảo nghiệm này.
Một người sinh ra từ trong việc rèn luyện và chiến đấu , cho nên nhục thân của gã đã vô cùng khủng bố trong cùng trang lứa.
Nơi này chẳng khác nào như là thiên đường của gã vậy.
" Đi " Xích Thố chạy nhanh như xé gió, một người một ngựa nhanh chóng đã chạy khuất dạng vào bên trong khu rừng.
...
Khác với đám người Vũ Hạo hay là Lữ Phụng Thiên , căn bản những người khác sắc mặt đều là không giống nhau.
Phải biết rằng đám người Trung Du cao cao tại thượng kia luôn luôn ỷ vào thực lực của mình mà diễu võ dương oai.
Nay trong người không còn xót lại một chút linh khí nào , điều này đồng nghĩa với việc bọn hắn hiện tại cũng giống như là một phàm nhân vậy.
Điều này khiến cho sắc mặt của cả đám đều đen như đít nồi .
Còn những đệ tử của tứ đại tông môn ở Hạ Du thì trái ngược hoàn toàn.
Lúc tiến vào bọn họ cũng chỉ lo được lo mất vì thực lực chênh lệch giữa hai vùng Trung và Hạ du .
Nhưng nay khi tiến vào Cấm Linh Chi Địa thì mọi