" Tốt có tự tin như vậy là tốt , Phích Lịch Đường bọn ta rất thích mấy kẻ tự tin như ngươi " mỉm cười Lôi Thiên nhìn Vũ Hạo mà nói.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau , Vũ Hạo nhếch môi trầm giọng nói.
" Ngươi có biết trong Ba Mươi Sáu Kế , kế nào là Thượng Sách không ? "
" Tẩu Vi Thượng Sách " Không đợi cho Lôi Thiên kịp phản ứng trả lời Vũ Hạo nói xong đã nhanh chóng hai chân bốn cẳng lập tức kéo theo Tôn Bảo mà chạy trốn.
Con mẹ nhà nó nghĩ gì chứ , với tình trạng hiện này của bản thân mà dám đối đầu với lưu đạn thì không phải tự tìm cái chết thì là cái gì.
Lôi Thiên ngệt mặt nhìn thân ảnh Vũ Hạo đang chạy trối chết ở đằng xa kia.
" Tiểu tử , chạy đi đâu ? " Lôi Thiên cấp tốc đuổi theo , lúc này hai tay cầm hai quả lựu đạn , tư thế sẵn sàng chi nó kích nổ bất cứ lúc nào.
" Đứng lại đó cho ta , nếu ngươi còn di chuyển thêm một bước đừng trách lựa đạn không có mắt !!! " Điên cuồng đuổi theo, Lôi Thiên phải thực sự kinh ngạc vì tốc độ này của Vũ Hạo.
" Đứng cái em gái nhà ngươi !!! " Vũ Hạo một đường chạy trốn , miệng thì liên tục chửi cái tên điên kia đằng sau.
Không thể không nói, từ lúc đánh nhau với Huyết Thần Ma Vương tới nay Vũ Hạo cảm thấy việc đấu võ mồm này cũng là một việc vô cùng sảng khoái.
Không đánh lại ngươi thì lão tử lại không thể chửi ngươi sao ? .
“ Nổ cho ta ”
Lôi Thiên dường như là bực thật rồi , lựu đạn trên tay ném về phương hướng Vũ Hạo đang chạy trốn kia…
" Đoàng "
Vũ Hạo mặt mày xám xịt điên cuồng chạy trốn , quả như dự tính con hàng lựu đạn ở thế giới này khủng bố hơn nhiều so với lựu đạn kiếp trước của cậu.
Lôi Thiên hưng phấn vô cùng, lại móc ra vài quả lựu đạn, hướng Vũ Hạo ném tới.
" Cứ trốn chạy mãi như này cũng không phải là cách !!! " Điên cuồng chạy trốn , bộ óc hoạt động liên tục để tìm ra giải pháp.
Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Đi cướp dạo thôi mà cũng gặp phải bọn khủng bố thích chơi hàng nóng.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Vài âm thanh khủng bố vang lên, lựu đạn triệt để ầm vang đất trời, khói bụi mịt mù che phủ một mảng rừng.
" Khụ khụ...!"
Từ trong đống đất đá đi ra , gương mặt anh tuấn của Vũ Hạo giờ đây đã trở nên đen kịt như đít nồi , liên tục ho ra vài tiếng.
Trước khi bị hàng loạt mưa bom trút xuống , Vũ Hạo đã đem Tôn Bảo ôm vào trong lồng ngực cho nên con hàng này vẫn bình yên vô sự .
" Ồ , có thể dưới mưa bom của ta mà vẫn còn bình yên vô sự thì tiểu tử nhà ngươi cũng được coi là xuất xắc đấy.
" Lôi Thiên chạy tới đống đất đá kia kiêu ngạo nói.
" Ta đồng ý đưa cho ngươi 10 chiếc nhẫn trữ vật.
" Hết cách rồi với tình thế không thể thi triển bất cứ điều gì thì đây có lẽ là phương án tốt nhất.
" Hừ , bây giờ ta lại muốn toàn bộ cơ " Nhếch môi cười Lôi Thiên trầm giọng đáp.
" Cái rắm !!! Làm người cũng nên biết thế nào là đủ.
Đừng để tới lúc ngọc đá cùng tan " Vũ Hạo trợn mắt quát.
" Ngọc đá cùng tan sao ?.
Tốt ...!để ta xem ngươi ngọc đá cùng tan với ta như thế nào đây ? " Dứt lời một quả lựu đạn cấp tốc được châm ngòi ném thẳng về phía thân hình của Vũ Hạo.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Tàn kiếm Thuận Thiên trong tay.
Hai chân trước sau dang rộng, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm , thủ thế giống như là đánh bóng chày vậy.
Vù ...
Ngay khi quả lựu đạn sắp sửa bay tới gần về phía Vũ Hạo.
Thì cùng lúc đó tư thế phản công kia đã hoàn toàn sẵn sàng, lấy thân kiếm làm chày , lấy lựu đạn làm bóng.
Một cú strike tuyệt phẩm được bung ra.
Boong ...
Dưới ánh mắt co rụt lại vì ngạc nhiên của Lôi Thiên , chỉ trong nháy mắt.
Quả bom mà hắn vừa ném ra thì ngay lập tức đã quay trở lại về phía gã .
" Đoàng "
Vụ nổ kinh thiên động địa cấp tốc bao lấy thân ảnh Lôi Thiên vào bên trong.
Khói thuốc mù mịt , đất đá , cây cối xung quanh cũng vì vậy mà đổ ngã .
Vũ Hạo cũng không có chần chờ mà nhanh chóng ôm theo Tôn Bảo chạy đi.
Hiển nhiên đối với bọn người điên Phích Lịch Đường này thì một vụ nổ kia hầu như là không làm ảnh hưởng lắm tới bọn họ.
Với người mà tạo ra bom đạn mà lại chết dưới tay của bom đạn thì không phải là trò cười cho thiên hạ hay sao.
Phích Lịch Đường không chỉ nghiên cứu về thuốc nổ mà còn nghiên cứu cả những kiện pháp bảo hay áo giáp để chống lại nó.
Điều này đương nhiên là đúng thôi, chỉ trong nháy mắt thân ảnh nhem nhuốc của Lôi Thiên từ trong đống khói thuốc này đi ra.
Tuy không ảnh hưởng nhiều bởi vụ nổ , nhưng chính vì vậy đã tạo ra cho Vũ Hạo một khoảng thời gian để chạy trốn.
Mất dấu con mồi , điều này khiến cho Thiên Lôi tức điên lên , hiển nhiên bị chính thủ đoạn của mình vây khốn bảo hắn không điên sao được.
" Tiểu tử giảo hoạt , đừng để lần tới ta bắt được ngươi.
Lúc đó ...!" Chưa kịp nói hết câu thì gã mới cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Vội nhìn xuống phía dưới cổ của mình thì phát hiện vài chục nhẫn trữ vật mà mình cướp được hầu như đã không cánh mà bay.
" Tiểu tử ta giết ngươi ...!!!! " hai mắt gã đỏ ngầu , gầm lên giận dữ.
...
Một đường chạy trốn , lúc này Vũ Hạo mới cảm thấy từ trong vòng tay của mình cảm giác trống trải.
Vội vàng nhìn xuống thì phát hiện Tôn Bảo đã biến mất từ lúc nào không hay.
Trong lòng giật thót, vội vàng tìm kiếm xung quanh .
Đột nhiên một đạo kim quang từ phương xa vụt đến.
Nhìn thấy điều này , Vũ Hạo mới thở phào một hơi.
Hiển nhiên đạo kim quang không ai khác đó chính là Tôn Bảo.
Nhưng điều làm cho Vũ Hạo phải một phen kinh ngạc đó chính là từ trên tay con hàng này đang ôm một đống nhẫn trữ vật.
Ngự trên đám mây bay tới về phía cậu.
" Ô...!ô " Tôn Bảo tiến tới đưa đống nhẫn trữ vật này cho Vũ Hạo.
Ý bảo là " của đại ca đây "
Vũ Hạo một lần nữa phải đánh giá lại con hàng này một phen.
Không ngờ tên này mới học được nghề trộm dạo của mình không lâu mà đã hành sự được bậc này rồi.
" Cháy nhà mà đi hôi của ....!Haha...!Tiểu Bảo không tồi , không tồi !!! " Vũ Hạo ha hả cười lớn