Quá trình khai môn thì không có khác gì quá nhiều so với lần đầu tiên cả.
Cánh cửa khảo nghiệm thứ hai nhanh chóng được mở ra , và đương nhiên vì ăn thiệt thòi ở lần đầu tiên cho nên không ai là nguyện ý là chuột bạch cam chịu làm tiên phong.
Trên quảng trường, người này ngó người kia, hiển nhiên không ai nghĩ mình sẽ làm người tiên phong tiến vào trong cả....
" Mẹ nó chứ, các ngươi không đi để lão tử đi " Một thanh niên Trung Du có thân thể cường tráng, gương mặt bặm trợn.
Không kiên nhẫn mà nói !!!
Gã đã không kiềm chế được mà tiến lên làm người tiên phong, nhanh chóng đi vào bên trong khảo nghiệm.
May mắn thay là lần này không truyền ra bất kỳ tiếng kêu rên thảm thiết nào.
Nhìn chú chuột bạch đi vào không xảy ra vấn đề gì, mọi người thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.
Vì trải qua khảo nghiệm lần thứ nhất mọi người biết rằng không phải cứ nhất thiết nhanh chân là có thể có được tiên cơ.
" Chúng ta cũng đi thôi !!! " vòng tay qua ôm eo hai nàng , Dạo Bước Thời Không cấp tốc được vận chuyển.
Sau đó ai cũng thi triển thân pháp, tốc độ tăng đến mức tối đa, giống như một cơn đại hồng thủy tràn vào bên trong khảo nghiệm thứ hai này...
...
Ngay khoảnh khắc vừa bước vào bên trong, ánh sáng chói mắt chiếu ra từ bên trong làm đám người Vũ Hạo khẽ nheo mắt lại, nhanh chóng lui về sau hai bước.
Linh Lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tùy thời có thể xuất thủ đối phó bất kỳ tình huống nguy cấp nào...
Khi ánh sáng giảm dần, mọi người bắt đầu mở mắt ra, chợt ai nấy đều nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh.
Sau đại môn rộng lớn, không phải là khảo nghiệm gì nguy hiểm như mọi người tưởng tượng, mà là cả một cánh rừng...một cánh rừng từ thời thượng cổ do các dược liệu quý hiếm tạo thành.
Khu rừng nguyên thủy, một con suối nhỏ uốn lượn quanh co.
Vô số kì trân dị thảo mà giống loại của chúng đám người cũng chưa hề biết tên ....
" Mẹ nó cái này là phần thưởng cho sự cố gắng vượt qua khảo nghiệm thứ nhất sao !!! "
" Sinh cơ thật là nồng đậm !!! "
Vô số người thấy cảnh này thì nhao nhao bàn luận xôn xao...
Nhưng Vũ Hạo lại biết khảo nghiệm của cấm địa nào có đơn giản như đám người này nghĩ.
Cẩm tắc vô áy náy , cứ bình tĩnh mà hành động...
Sinh cơ trong khu rừng vô cùng nồng đậm , đối với mỗi tu hành giả hay thậm chí đối với ngay cả phàm nhân tới đây để mà nói, sinh cơ nồng đậm nơi đây đều được coi là một loại tẩm bổ.
Tất cả mọi người thông qua khảo nghiệm đầu tiên đều trải qua vô số vết thương, mệt mỏi.
Nhưng tất cả mỏi mệt hay vết thương chưa lành dưới sinh cơ nồng đậm nơi đây, đều lấy tốc độ nhanh nhất dần dần khôi phục lại.
Nhậm Tiêu Dao trước đó bị Vũ Hạo đánh cho thành cái đầu heo , giờ đây nhờ vào thiên phú hơn người và được sinh cơ nồng đậm hấp thụ cho nên cũng đã dần dần lấy lại được khuôn mặt tiêu sái vốn có của mình.
Không khoa trương để mà nói thì dù phàm nhân tới nơi đây sinh sống thì thọ nguyên cũng phải sống được tới hàng trăm tuổi cũng không phải là việc bất khả thi ,...
Khu rừng từ thời thượng cổ này đượm một mùi hương thơm, sương mù nhàn nhạt bao phủ khắp khu rừng, thỉnh thoảng xuất hiện mấy con thú nhỏ phóng ra từ bụi cỏ.
Một bầu không khí trong lành đến cực điểm.
Đây nào giống như cái gì gọi là khảo nghiệm nguy hiểm , đây gọi là Tiên Cảnh thì nghe thích hợp hơn...
" Nơi này sinh cơ nồng đậm như vậy , việc xuất hiện những đại yêu thú thực lực cường đại là điều vô cùng dễ hiểu.
Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn ." Vũ Hạo nhìn sang hai nàng nhẹ giọng nói.
" Ừm, có khả năng không ít yêu thú nơi này đều có nguồn gốc từ thời thượng cổ, lực chiến đấu mạnh mẽ, nếu như bị quấn vào sẽ gặp không ít phiền phức.
" Linh Vân cùng Mỹ Uyển cũng gật đầu tán thành nói.
" Dù sao đi nữa như vậy mới có tính kích thích chứ !!! " Vũ Hạo mỉm cươi nói vậy , nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không biết đám yêu thú thượng cổ thì sẽ thu được bao nhiêu điểm tích luỹ đây ?
Không cách nào phi hành, thậm chí không cách nào phân biệt phương hướng, không cách nào cảm giác hoàn cảnh xung quanh.
Mỗi người đều lộ ra cẩn thận chặt chẽ, không ngừng hướng về sâu trong khu rừng mà đi, sau đó lại giữa bất tri bất giác lạc mất phương hướng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người tiến vào bên trong khảo nghiệm không tìm ra được bất kì một manh mối nào về đề tài của khảo nghiệm.
Và cũng chẳng gặp bất kì một mối nguy hiểm nào ...!Dường như nơi đây quả thực là một lần dạo chơi vậy !!!
...
" Khịt Khịt "
Tôn Bảo liên tục khịt mũi dường như là ngửi thấy cái gì đó vậy, sau một khắc hai mắt nó sáng lên " ô ô " chỉ về phía trước.
" Tiểu Bảo phát hiện cái gì sao ? " Vũ Hạo vẻ mặt mong chờ hỏi.
Tôn Bảo chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi nhanh chóng cưỡi mây mà phi thẳng về sâu trong khu rừng.
Nơi sâu thẳm trong khu rừng thượng cổ, âm thanh như xé gió vang lên không ngừng.
Thân ảnh ba người Vũ Hạo , Linh Vân và Mỹ Uyển hợp lại cùng một chỗ tiến thẳng vào sâu bên trong ...
Sau khoảng hơn mười phút đồng hồ, thân hình Vũ Hạo nhẹ nhàng đáp xuống đất, ánh mắt không ngừng nhìn về phía trước.
Thân hình hai nàng cũng đáp xuống ngay bên cạnh, ánh mắt cả hai nhìn theo hướng nhìn của Vũ Hạo.
Hiện ra trước mặt đám người Vũ Hạo là một cái hồ lớn chừng mười trượng, nước trong hồ trong suốt đến dị thường, nhưng nhìn kỹ lại thì không thể thấy được đáy.
Giữa hồ có một khối đất nổi lên, giống hệt như mô hình thu nhỏ của hòn đảo giữa biển khơi vậy, mà ở trên đó thì xuất hiện một cái cây trông cực kì quái dị.
Toàn thân cây ánh lên một màu xanh lục óng ánh như bảo thạch vậy, các nhánh cây đan xen quấn lại với nhau y hệt như dây leo, tạo thành một hình dạng uốn cong vô cùng có quy luật .
Nếu quan sát nó từ xa, sẽ liên tưởng đến hình dạng của một người mẹ đang mang thai vậy, mà bên trong bụng do những nhánh cây tạo thành có thể thấy lục quang lóe ra mờ mờ ảo ảo.
Toả ra vô vàn sinh cơ vô cùng thuần khiết và cực kì nồng đậm...
" Đây là ...!" cả ba người đều trợn mắt kinh ngạc.
Hô hấp trở nên dồn dập đi vài phần.
" Là Dị Mộc !!! " Linh Vân kinh ngạc thốt lên .
" Không phải Ngũ Hành Dị Thuộc Tính ngoài Dị Hoả ra không phải đều đã tuyệt tích khỏi phiến thiên địa này rồi sao ? " Mỹ Uyển nghi hoặc nói.
Theo ghi chép lại từ những cuốn sách cổ ghi lại thì từ thời xa xưa Ngũ Hành Dị Thuộc Tính