Lương Chân Chân thắt dây an toàn cho mình, ngón tay vô thức nghịch vạt áo,
không hiểu nhìn về phía người nào đó, “Đi đâu hóng gió vậy? Trước đây
chưa từng thấy anh lái xe thể thao.”
Đằng Cận Tư đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, “Rất lâu rồi không lái mà thôi, ngoan, đợi anh dẫn em
đi chơi hoạt động kích thích nhất.” Anh nhìn ra vẻ u sầu giữa hai hàng
lông mày của nai con, cũng không hỏi cô, muốn mang cô đi trút bỏ hết một chút, để cho cô vứt bỏ hết những chất chứa phiền não ở trong lòng đi.
“A! Không phải đi hóng gió sao?” Trong đôi mắt to long lanh nước của Lương
Chân Chân tràn ngập nghi ngờ, tại sao cô lại cảm thấy mấy chữ “hoạt động kích thích” này khiến cho cô trong đầu liên tưởng a! o(╯□╰)o quả nhiên
là không đoàng hoàng.
“So với hóng gió còn thú vị hơn.” Đằng Cận
Tư nghiêng đầu về phía cô một nụ cười mị hoặc đến tột cùng, ngay sau đó
không nói nhiều nữa, chỉ chuyên chú vào lái xe.
“Ghét! Bắt đầu
thừa nước đục thả câu.” Lương Chân Chân bĩu môi lườm anh một cái, cô đột nhiên cảm thấy A Tư hôm nay so với ngày thường tà mị (không đàng hoàng) hơn một chút, động tác cong môi cười yếu ớt kia khiến cho hồn cô nhanh
chóng chạy mất, nơi trái tim cũng không nhịn được đập loạn “thình thịch
thình thịch”, ánh mắt càng giống như bị trúng độc dường như đang theo
dõi nhìn gò má đường nét rõ ràng của anh.
Cho đến khi thay bằng một giọng nam hài hước, “… Vóc dáng anh rất đẹp sao?”
“Hừ…” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi, quay đầu đi không thèm nhìn đến anh,
trong lòng lại không thể không thừa nhận người nào đó rất tuấn tú, ấy là cái kiểu giữa lạnh lùng cứng rắn và tà mị, nhất là khi cười, khóe môi
cùng đuôi mắt nhếch lên đó, khiến cho tất cả cảnh vật chung quanh mình
cũng chợt phai nhạt, chỉ có anh mới là nguồn thắp sáng tất cả.
Ngoài cửa sổ vẫn như cũ là một chốn sầm uất, gần tối, đèn nê ông nhiều màu
sắc hai bên đường đã ở đó lóe ra vẻ đẹp vốn thuộc về nó, sáng lạng chói
mắt làm cho ngươi ta không cảm nhận được sự chân thật của nó, hư hư ảo
ảo, thật thật giả giả, không cách nào phân biệt thấu triệt từng cái một.
Sự yên lặng trong chốc lát này lập tức gợi lên thương cảm trong Lương Chân Chân, không phải bản thân cô, mà là người mẹ an nghỉ ở dưới kia, năm đó mẹ chắc hẳn cũng yêu sâu đậm lắm, mới có thể liều lĩnh như vậy, không
để ý tới ánh mắt người đời, chỉ vì một người đàn ông đã kết hôn, thậm
chí bằng lòng mang thai đứa con của ông.
Không biết năm đó lúc mẹ bị mẹ của người đàn ông mình yêu tìm đến cửa, trong lòng bà có suy nghĩ gì, lại chịu những ủy khuất kinh khủng, suy nghĩ một chút đến tình cảnh đó trong lòng cô cũng thấy sợ, cảm thấy không có cách nào nhịn được,
cái loại vũ nhục đó chỉ sợ còn khó chịu hơn so với kim châm gấp trăm
lần, so với mẹ, cô còn được hạnh phúc, cô còn gặp được người tốt.
Nghĩ đến đây, không tự chủ được lại lần nữa liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên chú lái xe một cái, nếu như không phải là ở trên xe, chỉ sợ cô
đã sớm chủ động tới ôm lấy anh, dịu dàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của
anh, nói cho anh biết: Cô rất yêu anh rất thương anh.
Đối với
việc thiếu sót gần mười chín năm tình thương của cha cô mà nói, trong
lòng vô cùng mâu thuẫn, loại cảm giác đó nói không nên lời cũng không
biết nói thế nào.
Tại sao là Thẩm Bác Sinh? Tại sao là cha của Thẩm Quân Nhã? Tại sao sự thật lại như vậy?
Xe chậm rãi dừng lại ở một nơi xa lạ, hàng rào sắt, đám người,… Khiến cho
cô hoa hết cả mắt, nơi này… Tại sao có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen
thuộc?
Trường đua xe sao? Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu
cô, trên đường đua từng chiếc một nhiều loại xe thể thao đủ mọi màu sắc, mặc áo vét tông hoặc là trang phục mấy người đàn ông mặc để đua xe, còn có mấy người đẹp đứng bên cạnh mấy người đàn ông, chỗ nào cũng là váy
cực ngắn cộng thêm dây thắt lưng Lace, dáng người *** khiến người ta
phun máu mũi, khuôn mặt trang điểm
cũng là để phối hợp với chủ đề của
cuộc đua xe, cực kỳ xinh đẹp.
Đống lửa hai bên đang bùng cháy
sáng quắc, lửa nóng vù vù phun lên mặt người, có một thứ làm cho người
ta rơi vào trầm luân kích thích.
“Nơi này… là trường đua xe?”
Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh mang
mình tới chỗ này làm gì? Chẳng lẽ anh nói hoạt động kích thích chính là
đua xe? Người đàn ông như anh cũng chơi đua xe sao?
Câu hỏi này lấp đầy suy nghĩ vây quanh cô, đôi mắt to ngập nước sóng gợn lăn tăn nhìn chằm chằm Đằng Cận Tư, rất muốn biết.
“Ừ, thích không?” trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư phản chiếu ra một
vùng nước mênh mông, cả người tỏa ra một thứ ánh sáng êm dịu.
Khi giọng nói đầu độc hấp dẫn (sexy) mà tràn đầy từ tính phả ra, Lương Chân Chân ngốc nghếch hồ đồ gật đầu một cái, thật ra thì cô chưa nói đến
thích hay không thích, chẳng qua là trong lòng mỗi người khó tránh khỏi
sẽ cất giấu một phần tinh thần mạo hiểm nho nhỏ như vậy, ví dụ như: Leo
núi thám hiểm, đua xe, nhảy Bungee, v.v… một loạt hoạt động vừa kích
thích lại HHG. (có ai hiểu HHG là gì ko, mình ko hiểu ), Lương Chân
Chân cũng không ngoại lệ, trên TV nhìn thấy hình ảnh như vậy quá nhiều,
cô cũng đã từng nghĩ tới, hơn nữa cảm thấy con gái đua xe đặc biệt xinh
đẹp, trong lòng cũng đã từng mơ ước qua, dĩ nhiên, chỉ là mơ ước mà
thôi.
Cô cảm thấy đời này mình với đua xe là vô duyên, trong đầu
con người có thể mơ ước rất nhiều rất nhiều thứ, có thể đủ tiền thực
hiện lại càng ít, thường thường những thứ kia chỉ có thể thỉnh thoảng
nằm mơ giữa ban ngày, thoáng qua rồi biến mất.
Vậy mà, kể từ sau
khi quen biết Đằng Cận Tư, cuộc sống của cô đột nhiên trở nên nhiều màu
sắc hơn, rất nhiều việc trước kia muốn mà không dám nghĩ tất cả đều xuất hiện trước mặt, để cho cô tự mình thể nghiệm, đây là một loại cảm giác
rất tuyệt, khiến cho lòng cô cũng bị ấm áp lấp đầy.
Đằng Cận Tư
dịu dàng vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán hất ra sau đầu, ở trên trán
đầy đặn bóng loáng của cô ấn xuống một nụ hôn, “Ngoan, đua xe là một
cách trút bỏ phiền muội rất tốt.”
Chỉ một câu nói này, Lương Chân ngay lập tức đã hiểu, hiểu vì sao anh đột nhiên có suy nghĩ muốn mang
cô đến nơi này, trong nháy mắt trong lòng cô tràn đầy cảm động, một
dòng nước ấm dọc theo tứ chi chảy xuôi ra, trong mắt cũng bốc hơi nổi
lên một tầng hơi nước, mờ mịt trở thành dòng nước trong suốt.
“A
Tư…” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, mặc dù anh không có an ủi mình cũng không hỏi mình tình huống hôm nay, nhưng mấy ngày qua anh vẫn giúp đỡ mình, cô biết anh không nói quá nhiều, nhưng hành động tối nay của
anh đã đủ để cho cô cảm động phải rơi nước mắt.
“Ngoan, chờ anh
đi thay quần áo.” Lòng bàn tay Đằng Cận Tư khẽ vuốt nhẹ khóe mắt cô, gạt đi dòng nước mắt đang chậm rãi chảy ra, anh không muốn nhìn thấy cô
khóc, những ngày qua anh cũng nhìn ra vẻ buồn rầu không vui trong mắt
cô, đối với việc xưng hô với người cha này.
Cho tới bây giờ anh không cảm thấy gì, nhưng anh hiểu nai con có phần khi dễ tấm lòng kia của ba cô.
Bởi vì, anh cũng đã từng như vậy.