Năm phút sau, xe dừng ở trước cửa bệnh viện cách đài truyền hình gần nhất, Lương Chân Chân
vội vàng mở cửa xe, lảo đảo nghiêng ngã đi xuống, kết quả chưa đi được
mấy bước, đã bị người nào đó ôm lên lần nữa rồi, cô gấp đến độ không
ngừng ngắt anh, đánh anh.
"Thả tôi xuống, Đằng Cận Tư." Cô cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, trong mắt lóe ra sự tức giận.
"Nai con, nếu như em muốn ồn ào để tất cả mọi người đến vây xem, anh cũng
không ngại, cơ thể em không thoải mái, anh ôm em đi không phải đỡ dùng
sức sao? Hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn em, như vậy có thể giảm bớt thời
gian khổ sở của em." Đằng Cận Tư chau mày lại nói, cô gái này thật là
càng ngày càng làm cho anh nhức đầu.
Lương Chân Chân quyết định
không nói gì, mỗi lần nói một câu cô đều sẽ đau hơn, thật sự không còn
sức rồi, mặc dù anh nói đúng, nhưng anh vẫn không thể nào hiểu chính xác ý của mình, hoặc là nói rằng anh cố ý làm bộ như không biết cô ghét
anh, không muốn nhìn thấy anh.
Một người đàn ông đẹp trai cao ráo mặc áo sơ mi đen ôm một người phụ nữ mặc đầm trắng bước đi ở trên hành
lang bệnh viện, khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn, chủ yếu là bởi
vì hai người này quá mức nổi bật, màu sắc trắng đen tương xứng, còn có
ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, phong cách mãnh mẽ bản lĩnh và dáng
người cao lớn của người đàn ông làm cho các cô y tá trợn to mắt, hâm mộ
người phụ nữ trong ngực anh ta muốn chết.
Lương Chân Chân xem
thường nhếch môi, thấy trai đẹp lập tức hò hét, chẳng lẽ họ không biết
có một câu nói là biết mặt không biết lòng sao? Thật ra thì bề ngoài anh tuấn của người nào đó ẩn giấu một trái tim khốn khiếp! ╭(╯╰)╮
Sau khi bác sĩ xem qua triệu chứng của Lương Chân Chân, hơi trầm ngâm,
"Cũng may, không có chuyện gì quá lớn, bởi vì đường tiêu hoá không tốt
thôi, chích một mũi là được rồi."
Đằng Cận Tư vừa nghe, chân mày
liền nhíu lại, nai con đau đến lợi hại như vậy, còn nói không có gì?
Trong giọng nói mơ hồ có chút không vui, "Bác sĩ, cô ấy đau bụng dữ như
vậy sao chỉ là do đường tiêu hoá không tốt được?"
Câu hỏi của anh khiến ông bác sĩ rất là bất mãn, ông khám chữa bệnh nhiều năm như vậy,
đây là lần đầu tiên bị người khác chất vấn, ngay sau đó giọng nói cũng
không được tốt, "Ăn quá nhiều nên dạ dày không chịu nổi, toàn bộ chất
đống tắc nghẽn ở bên trong, không phải tiêu hóa không tốt thì là cái
gì?"
Bác sĩ nói quá rõ ràng, khiến Lương Chân Chân cảm thấy hơi
ghê tởm, nghĩ đến mấy ngày trước mình cố ăn, hoàn toàn không cố kỵ chút
nào, các loại món ngon chua, ngọt, cay, đều ăn xuống bụng, nhất là cay,
đã lâu chưa ăn, nên không chịu nổi.
"Tôi đi toilet." Cô biết đây
là kết quả do cái miệng của mình, quả nhiên không thể nhất thời ham ăn,
còn phải suy nghĩ xem dạ dày có chịu được hay không, ba năm đã thích ứng với món ăn Tây, đột nhiên trong vòng ba ngày toàn ăn món ngon Trung
Quốc, quả nhiên là kỳ lạ, haizzz. . . . . . Xem như là một bài học!
Vốn bác sĩ sắp xếp cho Lương Chân Chân ở phòng bệnh bình thường, nhưng Đằng Cận Tư lại cho người ta đổi sang một phòng bệnh cao cấp, một phòng ngủ
một phòng khách một phòng bếp và một phòng vệ sinh, vô cùng hào hoa khí
phái!
Lương Chân Chân cực kỳ bất mãn đối với cách làm của anh,
chỉ vô hai chai nước biển mà thôi, liền cố ý vào phòng bệnh cao cấp,
thật là xa xỉ, hoàn toàn không coi tiền ra gì!
Lúc y tá đến châm
kim cho cô, ánh mắt không hề rời khỏi Đằng Cận Tư, Lương Chân Chân nhìn
kim tiêm sắc bén thì hơi run sợ, chỉ sợ không cẩn thận châm sai chỗ thì
mạng nhỏ của cô xong rồi, tốt bụng nhắc nhở: "Cô y tá, cô phải châm vào
tay của tôi, không phải mặt của anh ta, có thể dời mắt sang đây được
không?"
"Thật xin lỗi, tôi biết rồi." Y tá đỏ mặt giống như tôm
luộc, cúi đầu bắt đầu tập trung tinh thần châm kim, lúc châm vào mạch
máu, Lương Chân Chân có cảm giác cô ấy đang trả thù mình, đùng đùng,
châm kim thôi mà vang lớn tiếng vậy sao?
Vì vậy, tất cả thù hận trong lòng đều đổ dồn vào trên người Đằng Cận Tư, anh chính là đầu sỏ gây nên tất cả!
Lúc trước khi ra cửa, y tá còn xấu hổ liếc mắt nhìn Đằng Cận Tư, ánh mắt
đưa tình đắm đuối khiến Lương Chân Chân dựng tóc gáy, các cô gái bây
giờ, quả nhiên không giống bọn cô lúc trước.
"Em ghen." Đằng Cận
Tư hơi nhếch khóe môi lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ, mới vừa rồi
khi nói chuyện với y tá, giọng nói của nai con không được vui, anh nghe
được.
Lương Chân Chân nằm ở trên giường trợn mắt, thiếu chút nữa
bị sặc bởi nước bọt của mình, sao người này vẫn tự kỉ như vậy? Cô nói
câu đó là bởi vì sợ chính mình không cẩn thận bị người ta mưu sát, căn
bản không có liên quan tới việc ghen!
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ suy nghĩ cho an toàn của mình, làm anh hiểu lầm, hoàn toàn là ngoài ý muốn." Cô không vui nói.
Đằng Cận Tư cũng không tức giận, tâm trạng rất tốt ngồi ở bên giường của cô, vừa định kéo bàn tay nhỏ bé của cô đã bị hất ra, Lê tử nói phải kiên
quyết thi hành biện pháp quấn chặt lấy, cho dù bị đánh bị mắng cũng phải lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc theo đuổi phụ nữ nhất định phải vô sỉ,
không thể làm một chính nhân quân tử.
"Nai con, anh muốn theo đuổi em lần nữa." Anh nghiêm túc nói thật.
Lương Chân Chân liếc anh một cái, giọng điệu rất kiên quyết, "Tôi có quyền từ chối."
"Không sao, anh sẽ không bỏ
cuộc." Đằng Cận Tư bình tĩnh trả lời.
"Ngày hôm qua tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Giữa nam nữ cần tình đầu ý hợp mới có thể đến với nhau, dưa hái xanh sẽ không ngọt." Lương Chân Chân cố
gắng hết sức để cho mình bình tĩnh.
"Em yên tâm, anh sẽ không ép
em, nhưng mà, anh cũng sẽ không bỏ cuộc." Thái độ của Đằng Cận Tư rất rõ ràng, dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
"Anh. . . . . ." Lương Chân Chân bị anh đánh bại, dứt khoát đắp chăn đi ngủ, nhưng vừa nằm xuống, điện thoại liền vang lên.
Cô hơi bực bội lấy điện thoại từ trong túi xách ra, giọng điệu không dịu dàng như lúc trước, "Alô?"
Bên kia ngẩn người một chút, hình như có chút không dám tin người đến phỏng vấn trễ còn dùng giọng điệu này để nói chuyện, lập tức có ấn tượng
không tốt về cô.
【 Cô là Lương Chân Chân phải không? Biết hiện
tại mấy giờ rồi chưa? Nói đến phỏng vấn mà đến bây giờ vẫn chưa xuất
hiện, nhận được điện thoại thì có giọng điệu như thế. Không được, cô ỷ
mình du học từ nước ngoài trở về nên cảm thấy hơn người sao? Ngay cả
quan niệm thời gian cũng không có! Nữ sinh đại học sĩ diện như cô tôi đã gặp nhiều rồi, ra ngoài tìm việc làm, trừ trình độ học vấn, nhân phẩm
cũng rất quan trọng! Đừng tưởng rằng không có cô thì không được ! 】
Lương Chân Chân lập tức bối rối, thảm rồi! Cô đã đến trễ thậm chí còn quên
gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại để nói rõ tình huống với người phụ
trách, nhận được điện thoại của người ta còn dùng giọng điệu. . . . . .
Kết quả bị người ta hiểu lầm là cái loại chảnh choẹ, trời ạ! Sao hôm nay cô xui xẻo như vậy!
"Chủ nhiệm, không phải như vậy, tôi. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, bên kia đã cúp điện thoại, cô gấp đến độ muốn
khóc, nửa cắn môi rất ảo não, sao chuyện trở nên như vậy chứ?
Đằng Cận Tư nhìn hai mắt cô ứa nước mắt thì rất là đau lòng, chỉ ước gì có
thể ôm cô vào trong ngực an ủi, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ phái
Nam Cung đi điều tra xem người mới vừa gọi điện thoại dạy dỗ nai con một trận là ai, cho người đó nghỉ việc đi! Dám mắng người phụ nữ của anh!
Thật là to gan!
"Ngoan, đừng khóc, còn nhiều công việc, người như vậy không xứng để em làm việc cho họ."
"Đều là do anh làm hại! Nếu không phải anh bắt tôi đến bệnh viện thì nói
không chừng bây giờ tôi đã phỏng vấn thành công; nếu không phải anh cố ý chọc giận tôi như vậy, tôi sẽ không dùng cái giọng điệu đó để nghe điện thoại, tôi chán ghét anh! Tôi không muốn gặp anh nữa! Tránh ra!"
Giờ phút này Lương Chân Chân đổ hết sai lầm lên người Đằng Cận Tư, mặc dù
trong lòng biết không có liên quan đến anh, nhưng vẫn tức giận anh! Từ
ban đầu gặp anh, mình liền không ngừng gặp rắc rối, mặc dù hưởng thụ sự
thương yêu và che chở của anh, nhưng cũng gặp không ít chuyện oan ức,
nhất là ba năm trước đây, giống như một thanh dao nhọn khoét sâu vào tim cô, cho dù qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ tới, cô vẫn cảm thấy lòng đau như cắt, đứa bé đã mất, giống như một vết thương không có cách nào
khép lại trong lòng cô.
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư rất uất
ức, anh ôm cô tới bệnh viện là bởi vì sắc mặt cô rất xấu, cho dù miễn
cưỡng chống đỡ thì chỉ sợ cũng không có cách nào tham gia phỏng vấn, còn lời nói vừa rồi, hoàn toàn là phát ra từ trong lòng của anh, sao lại
thành cố ý chọc giận cô đây?
"Mời anh ra ngoài có được hay không? Tôi muốn yên tĩnh một mình." Lương Chân Chân bình tĩnh lại không ít,
mỗi lần vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô sẽ cuồn cuộn lên
rất nhiều chuyện cũ, hành hạ cô, mặc dù tự nhủ không nên suy nghĩ nữa,
để lòng bình tĩnh như mặt nước, nhưng dù sao đã từng yêu, giữa bọn họ
cũng có qua rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, giống như một thước phim nhựa
không ngừng chiếu ở trong đầu cô, làm cho cô không thể nào quên.
Cố tình cái thành phố này còn tràn đầy hơi thở của anh, thỉnh thoảng vô
tình gặp được anh ở trên phố lớn ngõ nhỏ, làm cho trái tim bình tĩnh của cô bắt đầu cuồng loạn, quả nhiên cô không đủ mạnh mẽ, chẳng lẽ thật sự
như Giai Ny nói, muốn quên một đoạn tình cảm thì biện pháp tốt nhất
chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới?