"Không có vấn đề,
nhưng anh không cảm thấy anh đứng ở đây rất chói mắt sao? Tỉ lệ xảy ra
xì căng đan ở trước cửa Đài Truyền Hình tương đối cao." Lương Chân Chân
liếc anh một cái, cất bước đi về phía trước, nhưng trong lòng khẳng định đã bị rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy cảnh tượng này, thật là xui xẻo,
nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Suy đoán của cô không sai, chuyện lớn như vậy sao mà không bị ai nhìn thấy được? Cũng bởi vì
chuyện này, phần lớn phái nữ trong Đài đều hâm mộ và ghen tỵ với cô, sau đó từ từ chuyển thành hận, ông trời thật không công bằng, tại sao lại
để cho một mình cô chiếm được nhiều người đàn ông ưu tú như vậy?
Vì vậy, trong lúc vô hình có rất nhiều người oán hận cô.
Còn nam đồng nghiệp nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ có thể cảm thán cùng
người không cùng mạng, tại sao mình không thể đầu thai trở nên cao to
đẹp trai đây? Tống Tử Quân cơ hồ mắt lạnh nhìn Lương Chân Chân lên xe
của Nam Hoa Cẩn, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, tiệc thọ tám mươi của Đằng lão phu nhân sao? Đằng thiếu gia? Cô đúng là lợi
hại! Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, đi về phía xe của
mình.
"Tôi không cảm thấy xì căng đan ầm ĩ có gì không tốt? Với
lại cũng lâu rồi tôi chưa lên trang đầu tạp chí, tất cả mọi người sắp
quên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành này của tôi rồi." Nam Hoa Cẩn
nháy con mắt màu xanh nhạt trong veo.
"Nhàm chán." Lương Chân
Chân nhỏ giọng thầm thì một câu, trong lòng nói: Tai hại! Cô không hiểu
rốt cuộc bà nội Đằng muốn làm gì, sao cho một người hoàn toàn xa lạ đến
đón mình.
"Chị dâu nhỏ, chị thật sự không biết tôi sao?" Nam Hoa
Cẩn hơi thất bại, sắc đẹp của anh vẫn luôn đánh đâu thắng đó không gì
cản nổi, cố tình cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mắt này không hề liếc
tới anh, phải nói cô cũng không tính là xinh đẹp nhất, nhưng trên người
lại có khí chất khiến cho người khác yên tâm, chẳng lẽ đây chính là
nguyên nhân hấp dẫn đại ca?
Trong lòng Lương Chân Chân "Lộp bộp", tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, "Ai là chị dâu nhỏ của anh! Tôi không biết anh, đừng lôi kéo tôi mà làm quen!"
"Phốc!" Nam Hoa Cẩn mím môi cười vui vẻ, thì ra sau vẻ dịu dàng còn cất giấu một mặt dã man!
Xem ra cuộc sống của đại ca muôn màu muôn vẻ! Không trách được khoảng
thời gian có cô, đại ca đã quên truy cứu lỗi lầm của bọn anh.
"Cười cái gì cười? Tôi nói anh đi về hướng kia, anh đi nhầm rồi!" Lương Chân
Chân không hiểu anh muốn chở mình đi đâu, không phải anh đưa mình trở về thay quần áo sao?
"Không đi nhầm." Nam Hoa Cẩn rất bình tĩnh.
"Này! Nhất định là anh không biết đường, tôi nói là quẹo bên phải mà! Sao anh quẹo qua bên trái? Hoàn toàn ngược hướng có biết hay không?" Lương Chân Chân la ầm lên.
Nam Hoa Cẩn không hề bị cô ảnh hưởng, xe chạy
vững vàng, "Bây giờ chúng ta đến‘ Phi Sắc ’, đã chuẩn bị xong lễ phục
cho chị rồi, tự tôi sẽ tạo hình cho chị, chị là trường hợp đặc biệt đó!"
Lương Chân Chân tỏ vẻ im lặng, cô cũng biết bà nội Đằng có tính toán khác,
thôi, hôm nay bà lớn nhất, toàn bộ nghe lời bà, có điều, sao cô cảm thấy tên "Phi Sắc" nghe rất quen tai, nhưng không nhớ ra được là nghe qua ở
đâu.
Trong lúc chạy, anh nhận được một cú điện thoại, Lương Chân
Chân nghe anh nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn về phía mình, liền đoán
được bên kia điện thoại là ai, nói qua nói lại, bọn họ đều cùng một phe!
"Đại ca, anh yên tâm, người đã ở trên xe rồi, tuyệt đối mang người đến an toàn."
"Ừ, tốt."
"Chị dâu nhỏ rất thú vị đó!"
Nói những lời này lập tức nhận lấy ánh nhìn căm tức của Lương Chân Chân ,
"Nói chuyện thì lo nói chuyện đi, đừng có kéo tôi vào!"
Kết quả
người ta nói một câu làm cô xấu hổ tới mặt đỏ đến cả mang tai, "Tôi có
nhắc tới cô sao? Chẳng lẽ cô không nghe thấy tôi kêu là ‘ chị dâu nhỏ ’, nếu như cô muốn chiếu theo số vào chỗ ngồi, tôi cũng không có biện
pháp." Nam Hoa Cẩn cười đến ngây thơ như đứa trẻ.
"Anh. . . . . . ." Lương Chân Chân cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật anh không có
nhắc tới tên của mình, là do mình chiếu theo số vào chỗ ngồi, toi rồi!
O(╯□╰)o
Năm phút sau, xe chạy tới khu thương mại sầm uất nhất
thành phố C, được xưng là thế giới của người giàu, người nghèo chỉ có
thể đứng ở đằng xa xem thế nào, đó là những chi phí họ không thể với
tới.
Không trách được cô cảm thấy tên "Phi Sắc" hơi quen, ba năm
trước đây Đằng Cận Tư từng dắt cô tới nơi này, mà Nam Hoa Cẩn trước mắt
chính là ông chủ ớ đây, còn là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng
tầm quốc tế! Không trách được anh ta hỏi mình có biết anh ta hay không,
囧, lúc ấy sao nghĩ được nhiều như vậy.
Vẫn còn nhớ vào năm nhất,
cô và Giai Ny từng thảo luận về anh qua, vốn cho rằng hoàn toàn không
thể gặp mặt, nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mắt cô, thật giống như
đang nằm mơ. Hơn nữa, anh ta còn gọi mình là chị dâu nhỏ, chọn lựa lễ
phục cho mình, thiết kế tạo hình cho mình. . . . . .
Cô chỉ có
thể nói, từ khi biết Đằng Cận Tư, những thứ cô vốn cho là xa vời không
thể chạm tới, trong nháy mắt trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, muốn gặp
minh tinh cũng trở thành chuyện dễ dàng, rất nhiều thứ phức tạp đều bị
đơn giản hóa.
Ước chừng nửa giờ sau, Lương Chân Chân nhìn mình
trong gương, tròng mắt đen vô thức trợn to, đây. . . . . . Thật sự là cô sao? Hoàn toàn như hai người khác nhau, làm cho hơi không thoải mái,
nhất là váy dài tơ lụa màu trắng dài, cổ
áo thiết kế hình chữ V xẻ sâu
xuống, nổi bật lên bộ ngực mê người của cô, có thể thấy rõ đường rãnh
ngực.Diễnnnđànn-lê-quý,đônn
Gương mặt vô thức đỏ lên, sao cô có thể mặc như vậy đi ra ngoài? Nắm chặt làn váy cắn môi nói: "Có thể thay bộ khác không?"
"Không thể!" Nam Hoa Cẩn trả lời rất quả quyết, lúc anh thiết kế cái đầm này
đã từng suy nghĩ có người nào có thể mặc lên sự tinh tuý của nó không:
thánh khiết, cao quý và quyến rũ.
Hôm nay, hiển nhiên anh đã tìm
được chủ nhân thích hợp nhất với cái đầm này, hai thứ kết hợp mới có thể làm hiện lên sự hoàn mỹ sáng chói của cô ra ngoài, cô ra sân tuyệt đối
sẽ làm toàn bộ dấy lên cao triều, anh đã đồng ý với bà nội, tối nay phải cho cô làm nữ chính.
Lương Chân Chân đỏ mặt kéo làn váy, mặt không được tự nhiên, "Hở hang quá, tôi không quen."
"NO, cái này không gọi là hở hang, mà là SEXY, làm một thành phần tri thức
đã tốt nghiệp và đang đi làm tại thành phố lớn mà nói, cái này hoàn toàn không tính là cái gì, về sau có thể cô sẽ gặp nhiều trường hợp lớn hơn
thế này, tập làm quen là được rồi." Nam Hoa Cẩn dỗ dành cô.
"Nhưng. . . . . ." Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị mở miệng đã bị Nam Hoa Cẩn
trách móc, "Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên lên
đường, đừng tới trễ."
Được rồi, sống ở đâu thì ở yên đấy, cô liếc mắt vào bóng hình quyến rũ trong gương, hít một hơi thật sâu, cô phải
học được cách thích ứng, hôm nay cô phải đi theo con đường xinh đẹp ưu
nhã, tối nay, là trận đầu.
******
Bên trong phòng tiệc
trên lầu hai của khách sạn Đế Hào Tư, những khách quý được mời đều đã
lục tục có mặt, bảo vệ đứng thành hai hàng ở lối vào, để phòng ngừa xảy
ra chuyện, cẩn thận kiểm tra thiệp mời, đối chiếu tên và hình ảnh của
từng vị khách quý, để ngừa có người xấu lẫn vào, lừa gạt vượt qua kiểm
tra.
Nam Cung Thần dặn dò bọn họ phải canh giữ nghiêm ngặt lần
nữa, bữa tiệc tối nay nhất định phải đạt được hệ số an toàn cao nhất,
bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, vả lại nghiêm cấm những
phóng viên nhà báo đi vào.
Tối nay Đằng Cận Tư vẫn mặc màu đen
như cũ, mặc dù toàn trường có rất nhiều đàn ông đều mặc tây trang đen,
nhưng không ai có thể mặc màu đen mà hiện lên vẻ xa hoa như vậy, thể
hiện rõ ràng hơi thở của vương giả.
"A Tư, sao Tiểu Cẩn và Chân
Chân chưa tới? Cháu thử gọi điện thoại hỏi xem?" Đằng lão phu nhân lo
lắng hỏi, tối nay làm thọ tinh, bà mặc một bộ sườn xám màu đen thêu
phượng hoàng và hoa mẫu đơn bằng tơ tằm, mặc dù hai bên tóc mai đã bạc,
nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như trước, mặt mũi hiền lành làm cho bà có vẻ xuất chúng trong đám người cùng lứa.
"Bà nội, cháu mới vừa
gọi điện thoại cho tam đệ, nó nói sẽ lập tức tới ngay." Trong lòng Đằng
Cận Tư cũng rất gấp, mới vừa rồi ở trong điện thoại tam đệ cười bí hiểm, còn không chịu chụp trộm hình nai con cho anh nhìn, bảo là muốn cho anh một bất ngờ, vì vậy, bây giờ anh vô cùng mong đợi.
"À, vậy thì tốt." Nghe lời nói của cháu trai, Đằng lão phu nhân yên tâm không ít.
Đột nhiên, trong đại sảnh ồn ào huyên náo yên tĩnh lại, trước cửa Nam Hoa
Cẩn mặc tây trang màu trắng và Lương Chân Chân mặc lễ phục màu trắng kéo dài xuống đất đang đi tới.
Sau ba giây đồng hồ, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Lương Chân Chân chăm chú, thật sự làm cho người khác kinh diễm!
Bộ lễ phục này cho dù đằng trước hay sau lưng, đều thiết kế cổ chữ V xẻ
sâu xuống, có điều sau lưng xẻ sâu hơn đằng trước nhiều lắm, từ bờ vai
kéo dài đến phần eo, lộ ra mảng lớn phần lưng trắng nõn như ngọc, eo
thon nhỏ không đầy một nắm tay làm cho người khác cảm thấy chỉ hơi dùng
sức sẽ làm nó gãy mất.
Theo từng bước từng bước đi của cô, rãnh
ngực xẻ sâu kích thích giác quan của tất cả đàn ông ở đây, hận không thể nhào qua xé nát nó, ít nhất đó chính là suy nghĩ của Đằng Cận Tư vào
lúc này, trong tròng mắt đen hiện lên sự ghen tức, anh khó chịu, vô cùng khó chịu!
Nai con là của anh, chỉ có thể là của một mình anh,
tất cả những gì tốt đẹp của cô chỉ có thể thuộc về một mình anh, ai cũng không được dòm ngó!
Đáng chết! Ai chọn cho cô bộ đồ này! Sao có thể ăn mặc hở hang như vậy? Anh mang tâm trạng không vui đi về phía cô.