Trong nháy mắt bước
vào cửa, Lương Chân Chân chỉ cảm thấy chuyện cũ tái diễn lần nữa, ngón
tay không tự chủ siết chặt váy, cô phải cố gắng bao nhiêu mới đi vào đây được.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ đưa
lưng về phía cô, anh luôn luôn mặc đồ màu đen, cũng chỉ có anh mới có
thể tôn hết vẻ đẹp của màu đen, lúc anh im lặng đứng yên cả người toả ra sự lạnh lùng và uy nghiêm, nghe được tiếng bước chân, anh xoay người
lại, thấy Lương Chân Chân đứng ở cửa không bước lên, trong mắt thoáng
qua một tia phức tạp, nhất định nai con đang nhớ lại chuyện không vui ba năm trước đây.
Anh biết buổi phỏng vấn hôm nay là công việc của
nai con, ngay sau đó nhịn ý muốn trong lòng xuống, không nói lời nào
ngồi xuống ghế sa lon, chỉ vị trí đối diện, "Không phải muốn phỏng vấn
sao? Có thể bắt đầu."
Lương Chân Chân chần chờ một giây, liền đi
tới đây, ung dung ngồi xuống đối diện anh, lấy máy ghi âm và laptop ra,
lúc chuẩn bị mở miệng, nhìn thấy người đàn ông ở đối diện đang ưu nhã
pha trà ở đó, "Uống trà hay uống cà phê?"
"Trà." Mặc dù sống ở
nước Mĩ ba năm, nhưng Lương Chân Chân vẫn chung thuỷ với lá trà, cô
thích cái cảm giác đắng chát khi vào miệng, cảm giác ngọt ngào khi xuống cổ họng, nhất là trà ngon thượng hạng, có thể cảm nhận được vị ngon
trong đó.
Đằng Cận Tư nâng mắt nhìn cô một cái, vốn anh cho rằng
cô sẽ uống cà phê, một là bởi vì cô sống ở nước Mĩ ba năm; hai là bởi vì phần lớn các cô gái đều không thích trà, chê nó đắng.
Nai con
của anh, quả nhiên không giống người khác, "Đây là trà xanh Lục An mới
ra vào năm nay, không mua được trên thị trường, em nếm thử một chút."
Anh đưa tách trà đến trước mặt cô.
Lương Chân Chân chỉ có thể
nhận lấy, trong nháy mắt nhận lấy ly trà, ngón tay hai người chạm vào
nhau, nhiệt độ nóng bỏng, tay hai người đều run lên, chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy dọc từ đầu ngón tay đến cả người, chui vào lục phủ ngũ
tạng.
"Buông ra." Lương Chân Chân không vui trừng mắt về phía
người nào đó, bây giờ cô hoài nghi anh cố ý, rõ ràng có thể đặt ly trà ở trên bàn bên cạnh cô, nhưng anh cố tình muốn đưa cho cô!
"Nai con, em không bị phỏng chứ?" Đằng Cận Tư kéo tay của cô ân cần hỏi han.
"Buông ra! Tôi muốn bắt đầu phỏng vấn." Lương Chân Chân tức giận dứt khoát
không uống trà xanh Lục An thượng hạng này, dùng sức hất tay của anh ra, mình cũng không phải là loại tiểu thư nhà giàu ăn sung mặc sướng, nóng
chút xíu như vậy thì có sao đâu? Nhịn một chút sẽ hết đau.
Đằng Cận Tư tự biết là mình đi quá giới hạn rồi, ngay sau đó buông tay cô ra, nâng ly trà lên uống một hớp, "Bắt đầu đi."
Lương Chân Chân mở máy ghi âm ra, để ở trên khay trà, mở laptop ra, cầm bút
tùy thời ghi chép, cô đã sớm ghi nhớ trong đầu những vấn đề mà tổng biên tập đưa, có thể nói ra không cần suy nghĩ.
Trong quá trình phỏng vấn, Đằng Cận Tư có vẻ nhàn nhã, bình tĩnh, trả lời hết toàn bộ câu hỏi của cô, nhưng Lương Chân Chân biết, những điều anh nói đều là những
điều mà bên ngoài đã biết, những gì chưa biết anh luôn biết cách nói
tránh, có lúc còn quay cô vòng vòng.
Nửa giờ trôi qua, Lương Chân Chân rất là chán nản, anh quá thông minh! Phỏng vấn cái gì đây! Hoàn
toàn không hề nói đến những điều quan trọng, những câu hỏi vừa rồi chỉ
là những câu hỏi mở đầu, anh cứ qua loa cho xong như vậy, vậy kế tiếp
những vấn đề quan trọng anh sẽ trả lời thế nào đây?
Cô dám đảm
bảo nếu nội dung phỏng vấn vẫn tiếp tục như vậy, nhất định tổng biên tập sẽ giận dữ, hoàn toàn không có một chút xíu tin tức nào có giá trị.
Hít một hơi thật sâu vào, cô mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Đằng, nghe nói từ nhỏ anh đã chán ghét phụ nữ, không biết thói quen này đã được cải thiện hay chưa?"
Đằng Cận Tư nhàn nhạt liếc cô một cái, trong mắt là
vẻ thâm tình, "Bởi vì một cô gái, tôi không còn ghét phụ nữ như trước
nữa, nhưng mà, có thể tiếp xúc với tôi ở khoảng cách gần, chỉ có mình cô ấy."
Trong lòng Lương Chân Chân rạo rực, câu hỏi này đã được cô
sửa lại, nguyên văn câu hỏi gốc còn nguy hiểm hơn, ngay cả cô cũng bị
đẩy vào, quả nhiên tổng biên tập không có tính người.
Bưng ly trà đã nguội ở trên bàn lên khẽ nhấp một miếng, làm trơn cổ họng khô khốc,
trà xanh Lục An với lá trà non mịn, lưu lại hương thơm trong miệng, làm
cho cả người thoải mái.
"Câi hỏi kế tiếp, người đàn ông xuất sắc
nổi bật giống như tổng giám đốc Đằng vậy, trẻ tuổi anh tuấn lại đẹp
trai, là kim cương vương lão ngũ (*) trong mắt rất nhiều phụ nữ, xin
hỏi. . . . . . mẫu người vợ lý tưởng trong lòng tổng giám Đằng là gì?"
Sau khi nói xong, Lương Chân Chân liền cảm thấy ánh mắt nóng bỏng lại
mãnh liệt quét tới trên người mình, cuống quít bổ sung.
(*)Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người
bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ
"Câu hỏi này là tôi đại diện tất cả phái nữ ở thành phố C thậm chí khắp nơi
trên cả nước, mọi người đều bỏ phiếu chọn đề tài này."
"Thật
sao?" Đằng Cận Tư chau lông mày lên, tròng mắt nhìn sang Lương Chân Chân ở đối diện, hình như muốn nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt của cô.
Giờ phút này Lương Chân Chân cực kỳ bối rối, hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, những câu hỏi này đúng là hành hạ cô, nhưng cố tình. . . . . . cô cũng hơi muốn biết
đáp án, muốn nghe thử anh sẽ trả lời câu hỏi này thế nào.
"Lương tiểu thư là đang muốn hỏi cho mình sao."
Dừng một chút, đột nhiên Đằng Cận Tư nói ra một câu như vậy, trong con ngươi đen như mực lộ ra chút ánh sáng đùa giỡn, câu hỏi này của nai con đúng
là hỏi trúng lòng anh, không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Sắc mặt của Lương Chân Chân thoắt xanh thoắt trắng, đây là cô tự mình đào hố
rồi nhảy xuống sao? Còn có câu "Lương tiểu thư" kia làm cho cả người cô
đều nổi da gà, không nhịn được ho "Khụ" một tiếng, "Tổng giám đốc Đằng,
xin ngài nghiêm túc một chút được không? Chẳng lẽ ngài muốn tôi trở
thành kẻ địch của toàn dân sao?"
Đằng Cận Tư nhíu mày, lười biếng tùy ý tựa vào trên ghế sa lon, "Người vợ lý tưởng trong lòng tôi, luôn
lấy Lương tiểu thư là tiêu chuẩn, hơn nữa. . . . . ."
"Ngừng!"
Lương Chân Chân vội vàng cắt đứt lời của anh, người này càng nói càng
thái quá, đề tài cũng càng kéo càng xa, xem ra lúc trở về cô phải cắt
đoạn ghi âm này mới được.
Câu trả lời của anh khiến trong lòng
Lương Chân Chân lặng lẽ lướt qua một tia ngọt ngào, nghĩ đến cảnh anh
quỳ xuống cầu hôn mình, hai gò má không nhịn được đỏ lên, ngọt ngào thì
ngọt ngào, nhưng dù sao cũng đang phỏng vấn, phải nghiêm túc mới được,
cúi đầu ổn định lại tâm trạng của mình, ngước mắt nhìn về phía anh, "Trả lời nghiêm túc chút."
"Tôi rất nghiêm túc." Bên trong tròng mắt
đen như mực của Đằng Cận Tư là một mảnh sâu thẳm, tình cảm chân thành
nhìn về phía người ở đối diện, anh phát hiện nai con đối với anh cũng
không phải hoàn toàn không có cảm giác, trong mắt cô có vẻ giận dỗi làm
cho trái tim anh nhộn nhạo, thật muốn ôm cô vào trong ngực mà hôn.
Trong lòng Lương Chân Chân biết nhất định không hỏi được gì từ vấn đề này,
thế nào anh cũng sẽ nhắc đến tên của mình, cho nên sáng suốt không hỏi
nữa.
"Câu hỏi kế tiếp, công ty của ngài nằm trong top mười tập
đoàn tài chính lớn nhất thế giới, là một tập đoàn xí nghiệp có thế lực
khổng lồ, bên ngoài có lời đồn đãi tổng giám đốc Đằng là một người cuồng công việc, vậy xin hỏi sau này ngài dự định sắp xếp sao cho hài hoà
giữa công việc và gia đình đây? Nếu như vì công việc, có thể lạnh nhạt
vợ của ngài hay không?" Sau khi hỏi xong, Lương Chân Chân thật muốn giết chết tổng biên tập, thật biết chọn lựa câu hỏi, từng câu đều kiến huyết phong hầu (ý là thấy máu thì cổ họng đã khép lại).
Ánh mắt của
Đằng Cận Tư thủy chung không rời Lương Chân Chân, những câu hỏi hôm nay
đều giống như thiết kế đặc biệt cho cô, từng câu chữ đều rất sắc bén độc đáo.
"Làm việc điên cuồng cũng cần có lúc nghỉ ngơi, tôi đã tốn
quá nhiều thời gian cho hoạt động của công ty, sau này, tôi sẽ giành
nhiều thời gian hơn cho gia đình, sẽ giành nhiều thời gian hơn làm bạn
với vợ của tôi." Anh chậm rãi nói từng câu từng chữ, ánh mắt thâm tình
đủ để làm Lương Chân Chân chết đuối.
O(╯□╰)o Nhìn mình chằm chằm
không hề chớp mắt, làm hại tim cô muốn đập rộn lên, chủ yếu cũng là bởi
vì những câu hỏi này quá sắc bén, trời ạ! Anh sẽ không cho là những câu
hỏi này là do cô muốn hỏi chứ ? 囧 chết rồi.
"Tốt lắm, buổi phỏng
vấn hôm nay đến đây là kết thúc, cám ơn tổng giám đốc Đằng đã phối hợp,
chờ chúng tôi chỉnh lý bản thảo xong sẽ gửi vào hộp thư của ngài, có vấn đề gì có thể gọi điện thoại." Lương Chân Chân tắt máy ghi âm, nói kết
thúc buổi phóng vấn, mặc dù còn nhiều vấn đề chưa hỏi, nhưng cô thật sự
không có can đảm.
"Tôi không thích nói chuyện qua điện thoại, vậy thì cô tự mình đến đây đi." Đằng Cận Tư bày ra thái độ giải quyết việc
chung, trong mắt bình tĩnh, không có nửa ý tứ đùa giỡn.
Lương Chân Chân nhìn anh hai giây, ngón tay nắm thật chặt, "Được."
Cô thi dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, cánh tay bị kéo lại, cả người ngã vào
trong lồng ngực cường tráng, trong hơi thở đều là mùi hương phái nam
trên người của anh, nồng đậm đến khiến cô muốn ngất, đấm lồng ngực to
lớn của anh, "Buông tôi ra!"
"Nai con, có phải những câu hỏi vừa
rồi là em muốn hỏi hay không?" Đôi môi của Đằng Cận Tư dán lên vành tai
mượt mà của cô, nhẹ nhàng thở ra, anh biết đây là vùng mẫn cảm của cô,
liền cố ý trêu chọc cô.
"Không phải, là tổng biên tập đưa cho
tôi." Lương Chân Chân bị anh làm cho cả người run rẩy, dòng diện tê dại
chạy dọc theo tứ chi của cô, làm cho cô tâm hoảng ý loạn.
"Sao
anh lại cảm thấy là em hỏi thêm vào?" Người đàn ông nào đó càng thêm mập mờ lè lưỡi liếm gáy cô, rất vui vẻ cảm thấy người trong ngực run lên
một trận.