Bên trong phòng
khách, Đằng Cận Tư và Thẩm Bác Sinh ngồi đối mặt, quan sát lẫn nhau,
trong mắt đều mang theo đánh giá kỹ, xét về khí thế, dĩ nhiên là Đằng
Cận Tư hơn một bậc.
“Đằng thiếu, hôm nay tôi tới tìm cậu, là vì
con gái tôi – Chân Chân, tôi không hy vọng con bé bị bất cứ tổn thương
nào.” Thẩm Bác Sinh đi thẳng vào vấn đề, nói rất dứt khoát.
“Hả?
Thẩm tiên sinh muốn nói gì?” Đằng Cận Tư tao nhã uống trà, nhíu mày liếc Thẩm Bác Sinh, anh không có cảm tình với người đàn ông này,, mặc kệ năm đó có khổ tâm gì, cuối cùng ông ta lại từ bỏ nai con và mẹ của cô, làm
cho hai người trải qua cuộc sống khổ cực, đây tuyệt đối không phải là
việc làm của người đàn ông có trách nhiệm!
Thẩm Bác Sinh là lão
giang hồ, từ thái độ của Đằng Cận Tư đối với ông là có thể cảm thấy
người đàn ông này không thân thiện, nhưng mục đích tới đây lần này của
ông không có gì khác, chỉ vì con gái của mình, cho nên có mấy lời phải
nói.
“Đằng thiếu, Chân Chân là con gái của tôi, mặc dù con bé
không muốn vào nhà họ Thẩm, nhưng dù sao con bé cũng là huyết mạch của
nhà họ Thẩm tôi, tôi không hy vọng con bé bị bất kỳ ai ức hiếp, càng
không hy vọng bi kịch ba năm trước tái diễn lần nữa, nếu như cậu không
thể cho con bé hạnh phúc, hãy bỏ qua con bé được không? Con bé là cô gái đơn thuần lương thiện, chịu không nổi những lời đồn đại ác độc đó!”
Thẩm Bác Sinh nói nửa thỉnh cầu nửa nghiêm nghị.
“Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi yêu nai con, cũng nhất định sẽ cho cô ấy
hạnh phúc, sự kiện lời đồn đại lần này tôi đã nghĩ ra biện pháp giải
quyết rất tốt, cũng không phiền ngài bận tâm.” Tròng mắt đen của Đằng
Cận Tư hơi khép, giọng nói rất kiên định, chuyện giữa anh và nai con đâu cần người khác xen vào, cho dù cha của nai con cũng không thể, chứ đừng nói tới ông ta vốn không phải là người cha có trách nhiệm.
Thẩm
Bác Sinh bị cậu ta phản bác lại không còn lời nào để nói, trong lòng thở dài nặng nề, ông cũng không cầu xin gì, chỉ hy vọng con gái có thể hạnh phúc, có thể gả cho một người đàn ông tốt yêu thương con bé, nói thật,
Đằng Cận Tư không phải là con rể tốt trong cảm nhận của ông, người đàn
ông này quá mức cường thế cùng bá đạo, cậu ta có thể cho Chân Chân cuộc
sống yên ổn hạnh phúc sao?
“Tôi biết mình không làm nghĩa vụ của
một người cha với Chân Chân, đây là tiếc nuối cả đời tôi, cho nên tôi hy vọng có thể dùng quãng đời còn lại của mình chăm sóc cho con bé thật
tốt, bảo vệ con bé, Đằng thiếu, thứ cho tôi nói thật, cậu và Chân Chân
chênh lệch quá lớn, không thích hợp. Hơn nữa cậu không cho con bé cuộc
sống yên bình ổn định, thay vì như vậy chi bằng sớm ngày buông tay.” Ông nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cho rằng đây là vì tốt cho con gái, dù sao con bé và Đằng Cận Tư không phải là người cùng một thế giới.
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc nhìn ông ta, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, “Có
thích hợp hay không không phải do tự ông tính toán, ông cũng không có
bất kỳ tư cách gì mà huơ tay múa chân ở đây! Trước kia ông đã làm gì?
Bây giờ chạy tới đây nói như vậy không cảm thấy quá muộn sao? Ông không
tham dự vào cuộc sống trước năm mười tám tuổi của nai con, thì sau này
không cần ông tới bình luận xằng bậy.”
“Xem ra tâm ý Đằng thiếu
đã quyết, nhưng chuyện tình cảm chú trọng đôi bên tình nguyện, đơn
phương chỉ làm hại người hại mình mà thôi.” Thẩm Bác Sinh hoàn toàn bất
cứ giá nào.
“Thẩm tiên sinh, nể mặt nai con, tôi cho ông một cơ
hội tự mình đi ra ngoài, thời giờ của tôi rất quý giá, không rảnh để
nghe ông nói lung tung lộn xộn như thế, một người không biết chuyện có
tư cách gì ở đây nói ẩu nói tả? Ông cho rằng mình đúng sao? Vậy cũng chỉ là giải thích của cá nhân ông thôi!” Đằng Cận Tư rất không vui mừng,
thù địch trong mắt thâm trầm như nước.
“Nếu như vậy, Thẩm tôi cáo từ.” Thẩm Bác Sinh tới đây vốn không ôm hy vọng quá lớn, chỉ muốn thử
một chút coi có thể khuyên thành công không, trong lòng ông đã hạ quyết
tâm muốn công bố thân phận nhị tiểu thư nhà họ Thẩm với công chúng, mặc
kệ Chân Chân có thể trách ông hay không, ông cũng muốn nói cho mọi người biết Chân Chân không phải là “Chim sẻ” hay cô bé lọ lem, mà là thân
phận thiên kim tiểu thư tôn quý.
Ngồi trên xe về công ty, ông gọi điện thoại cho thư ký, để cậu ta lập tức liên lạc với tất cả tạp chí
lớn cùng bạn bè phóng viên, hai giờ chiều mời họp báo.
Tâm tình
Nam Cung Thần thấp thỏm, bởi vì sắc mặt cậu chủ không tốt, từ lúc rời
khỏi phòng khách cho đến giờ, vẫn luôn đen xì như nước sâu, môi mỏng mím chặt, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát.
Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng cũng biết điều ngồi ở một bên không lên tiếng, trong thầm
thầm suy đoán có phải Thẩm Bác Sinh đã nói gì không nên chọc giận đại ca không, rất dễ nhận thấy, nội dung có liên quan đến chị dâu nhỏ, cho nên lúc này sáng suốt nên giữ yên lặng thì tốt hơn, bởi vì chỉ cần dính đến chuyện của chị dâu nhỏ, đại ca sẽ vui giận bất thường.
“Hai giờ chiều tiến hành họp báo như thường, tứ đệ, chuyện tiếp theo giao cho cậu.” Đằng Cận Tư trầm giọng nói.
“Đại ca yên tâm, em đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.” Vẻ mặt Mạc Đông Lăng thành thật vỗ ngực.
Xế chiều hôm nay, là lúc mà tất cả các tạp chí lớn ở thành phố C và các
phóng viên bận rộn nhất, bởi vì họ phải chia ra chạy tới hai buổi họp
báo, một do chủ tịch tập đoàn Đế Hào tư tiếng tăm lừng lẫy Đằng Cận Tư
triển khai, một người khác chính là tổng giám đốc Thẩm rất có danh vọng
trong giới tài chính Thẩm Bác Sinh, phải biết rằng hai người này bình
thường đều rất an phận, ngày hôm nay lại
đồng thời tổ chức họp báo, thật sự khiến cho người ta khó lý giải, không khỏi ôm lấy hứng thú thật lớn
với nội dung bọn họ sắp sửa nói ra.
Hiện trường rất hỗn loạn, mỗi một người đều muốn chen chân đứng phía trước, để chọn một góc hình tốt
nhất cùng tin tức mới nhất, đương nhiên là muốn nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm một thuở như thế.
Trong một sảnh chính tòa nhà tập đoàn Đế
Hào tư đã sắp xếp thỏa đáng, mấy trăm phóng viên chuyên nghiệp đang cầm
máy chụp hình chờ ở đây, không nhịn được mà bàn tán xôn xao, không rõ
Đằng thiếu bán nút thắt gì, chẳng lẽ liên quan đến tạp chí buổi sáng?
Đúng hai giờ, Đằng Cận Tư với bộ âu phục đen bước chân tao nhã đi ra từ
thang máy, lập tức dẫn tới một nhóm phóng viên cầm máy chụp hình chụp
cuống cuồng, hận không thể lập tức nhào tới.
Nam Cung Thần đã dự
liệu từ trước sẽ xuất hiện tình huống mất khống chế như vậy, cho nên anh đã sớm làm xong chuẩn bị khẩn cấp, sai mười mấy nhân viên an ninh tới,
đứng kín mít một vòng, phòng ngừa phát sinh biến cố bất ngờ.
“Tất cả mọi người yên lặng!” Anh la lớn, nhưng phóng viên ở dưới vẫn rất
kích động, hoàn toàn không coi lời của anh là quan trọng, đây là lần đầu tiên phỏng vấn Đằng thiếu ở khoảng cách gần! Cơ hội tốt khó có được cỡ
nào, đương nhiên là phải nắm thật chặt.
Đằng Cận Tư cau mày đi
lên bàn, cầm Microphone, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Rất thích ầm ỹ sao? Vậy
các người cứ ầm ỹ, tôi không tiếp.” Nói xong liền tỏ ý định đi, đám
phóng viên liền lập tức câm miệng, âm thanh lập tức nhỏ đi nhiều, dần
dần lặng ngắt như tờ.
Hai phút sau, anh mới chậm rãi mở miệng,
“Hôm nay mời mọi người tới đây không phải để nói chuyện phiếm, tôi nói
lời rất quan trọng, hy vọng mỗi người nghe rõ ràng rồi, từng câu từng
chữ không cho phép sai lệch, nếu không, tòa soạn báo hay tạp chí của các người cứ chờ tuyên bố đóng cửa đi.”
Phía dưới truyền đến một
trận âm thanh thổn thức cùng tiếng thán phục, ồn ào đều bị khí thế mạnh
mẽ của Đằng thiếu chấn áp, lại không dám lên tiếng, tất cả đều nín thở
chờ đợi lời kế tiếp của anh.
“Lương Chân Chân là người phụ nữ duy nhất mà Đằng Cận Tư tôi yêu đời nnày, là người phụ nữ tôi muốn nắm tay
bên nhau đến già mà chết, cũng là bà xã mà tôi nhận định trong lòng.”
Giọng Đằng Cận Tư trầm thấp mà kiên định có lực, xuyên thấu vào tận
trong lỗ tai mỗi người bên dưới.
Có thể suy nghĩ là biết, trong
nháy mắt những phóng viên kia như bị nổ tung, mắt mở thật to, tràn ngập
không thể tưởng tượng được, miệng vô thức mở lớn, “Trời ạ! Không thể
nào!”
“Không phải tôi nghe nhầm chứ? Đằng thiếu nói Lương Chân Chân là bà xã mà ngài ấy nhận định trong lòng?”
“Quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Đúng! Người phụ nữ tên Lương Chân Chân kia cũng quá lợi hại, lại có thể từ
tình nhân thành công leo lên bà xã, dùng thủ đoạn gì chứ? Mê hoặc Đằng
thiếu đến thần hồn điên đảo như thế?”
Đột nhiên, “Bộp” một âm
thanh vang lên, Đằng Cận Tư đấm một đấm lên trên bàn, tròng mắt đen lạnh lùng quét một vòng phía dưới, “Gọi các người đến đây, là để nghe tôi
nói, không phải để nghe mấy người nói! Hiểu chưa?”
Kinh sợ làm ra tác dụng rõ rệt, người phía dưới đang xì xào bàn tán lập tức im miệng,
vậy mà, luôn có mấy người cả gan giơ tay lên hỏi, “Đằng thiếu, bối cảnh
gia đình ngài sẽ cho phép người phụ nữ xuất thân từ tầng lớp thấp như
Lương Chân Chân vào cửa sao? Hay là nói, ngài chỉ bị mê hoặc một lúc
thôi?” Puck diee ndaa nleequuyd ônn
“Nam Cung, ném cô ta ra ngoài.” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lẽo như băng sương, không mang theo chút tình cảm tốt đẹp nào.
“Vâng” Nam Cung Thần gật đầu đi tới, ý bảo an ninh xử lý cô phóng viên nhỏ
không biết sống chết ra ngoài, không ngờ cô nữ sinh nhỏ bé to gan lớn
mật, “Đằng thiếu, cử chỉ của ngài cho tôi thấy ngài đang trốn tránh vấn
đề! Trong cuộc sống hiện thực nào có nhiều chuyện xưa cô bé lọ lem gặp
bạch mã hoàng tử, tất cả đều là giả! Bị thương đều là những người phụ nữ đáng thương khốn khổ vì tình kia.”
“Chậm đã.” Đằng Cận Tư chợt
dặn nhân viên an ninh dừng tay, có thâm ý khác liếc mắt nhìn cô nữ sinh
to gan lớn mật, bên môi chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười mờ ám quyến rũ
“Thật sao? Xem ra cô nghe không rõ ràng, vậy thì tôi lặp lại
một lần nữa, Lương Chân Chân là người phụ nữ duy nhất mà đời tôi nhận
định, là bà xã của tôi, cũng là cháu dâu mà bà nội tôi đã chọn lựa, giữa chúng tôi, không tồn tại bất cứ vấn đề gì mà cô nói.”