Trong khoảng thời
gian ngắn, ba người họ đều im lặng, chuyến đi đến Hồng Kông này, đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, xuất hiện nhiều đặc sắc, làm cho người ta sợ
hãi than liên tục.
"Thời gian cũng không sớm, anh đi về trước
đây, về chuyện Tiểu Tứ mất trí nhớ anh nhất định sẽ tra rõ." Thư Nhĩ
Hách đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tôi sẽ chọn thời gian nói cho Tứ đệ biết chân tướng, hi vọng chuyện có thể sớm ngày tra ra manh mối."
"Ừ, chúng ta đi."
Đợi sau khi ba người rời đi, Đằng Cận Tư đứng lên đi tới bên cửa sổ, hai
tay nhét vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy tư điều gì, Lương
Chân Chân nhẹ nhàng đi tới, dán sát vào lưng của anh, giọng nói dịu
dàng, "Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?"
"Ừ, phải suy nghĩ
biện pháp giải quyết." Đằng Cận Tư xoay người lại, cánh tay vòng qua eo
của cô, cô nhu thuận tựa vào trong ngực anh, kết quả bị anh ôm ngang
lên, không khỏi lên tiếng, "Anh làm gì thế!"
"Ngủ." Đằng Cận Tư
trực tiếp đặt cô lên giường, giúp cô kéo chăn, cúi người hôn một cái ở
trên trán của cô, dịu dàng mà kiều diễm.
"A Tư, anh cũng đừng quá lo lắng về chuyện của Tiểu Lăng Tử, nhất định sẽ giải quyết ổn thoả."
Lương Chân Chân nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Trong lòng Đằng Cận Tư cảm thấy ấm áp, bàn tay mang theo vết chai sờ mặt của người trên giường, "Được."
*****
Mạc Đông Lăng có dự cảm xấu, mấy ngày nay mí mắt trái vẫn nhảy không ngừng, giống như sắp xảy ra chuyện gì, cũng có khi trong đầu nhớ tới cô gái
tên "Mật Mật", cảm giác giống như đã từng quen biết.
Buổi tối,
anh tắm xong ra ngoài, nhàn nhã thoải mái ngâm nga bài hát, ngẩng đầu
liền phát hiện nhị ca, tam ca và bác sĩ Quan đều ngồi ở trên ghế sa lon
trong phòng của anh, anh sợ đến thiếu chút nữa hai chân đều run, đầu
ngón tay chỉ về phía bọn họ, "Mấy người. . . . . . mấy người muốn làm
gì? Tôi không có sở thích về phương diện kia."
"Phốc! Tôi nói này Tứ đệ, cậu đọc tiểu thuyết đam mỹ quá nhiều à! Có thể đừng suy nghĩ đen tối như vậy hay không?" Nông Dịch Tiêu nhạo báng anh.
"Nhị ca,
thì ra anh đúng là thâm tàng bất lộ (*)! Ngay cả tiểu thuyết đam mỹ cũng biết, hahaha. . . . . . Chẳng lẽ, anh mới chính là người che giấu kĩ
nhất sao?" Mạc Đông Lăng bắt chặt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của
anh.
(*)thâm tàng bất lộ : giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng.
"Tôi mù chữ sao? Xã hội bây giờ phát triển nhanh như vậy, có từ ngữ nào mà
có thể thoát khỏi pháp nhãn (*) của tôi?" Nông Dịch Tiêu hừ lạnh nói.
(*)pháp nhãn : mắt thần ( Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật )
Quan Hạo Lê và Nam Hoa Cẩn liếc mắt nhìn nhau, Nông Dịch Tiêu này! Hoàn toàn quên mất mục đích chủ yếu hôm nay đến đây là làm gì ! Vừa gặp mặt đã
đấu võ mồm, ngược lại hai người bọn họ thật giống như là một đôi, nếu
không phải đột nhiên xuất hiện Mật Lạp Bối Nhi, xem chừng hai người bọn
họ thích hợp với nhau hơn.
"Khụ! Hai người đều bị ngứa miệng sao? Ngày nào cũng đấu võ mồm mới vui có phải hay không? Theo tôi thấy, hai
người các anh mới đúng là một đôi bắn ra tình cảm khắp nơi." Quan Hạo Lê híp mắt nhìn hai người bọn họ.
"Bác sĩ Quan, anh đừng tuỳ tiện làm bẩn sự trong sạch của tôi!" Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng đồng thanh nói, hết sức ăn ý.
Ngay cả Nam Hoa Cẩn cũng không nhịn được lén che miệng cười vui vẻ, trong
con ngươi màu xanh lưu ly nhộn nhạo, lóng lánh ánh sáng ranh mãnh, "Được rồi mà! Biết hai người là bạn bè thân thiết, đừng khoe khoang sự ăn ý ở trước mặt chúng tôi nữa mà."
Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng bị nghẹn lần nữa, nhìn chằm chằm nhau, quay mặt đi không nói gì nữa.
"Tiểu Lăng tử, cậu cảm thấy cô gái tên Mật Mật như thế nào? Mấy ngày nay
trong lúc tiếp xúc cậu có cảm thấy cô ấy rất quen thuộc hoặc là. . . . . . đã gặp qua ở đâu hay không?" Quan Hạo Lê khẽ ho một tiếng.
"Hả. . . . . . Cô ấy rất đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, mỗi lần nhìn thấy cô ấy tôi đều có cảm giác rất kì lạ." Mạc Đông Lăng nghiêng đầu trầm
ngâm suy nghĩ.
Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thằng
nhóc này có cảm giác là tốt rồi, bây giờ đã thành công phá tan không khí lúc đầu, sẽ không còn vấn đề gì.
"Này, vậy cậu có nghĩ tới hay không, hai người đã từng là một đôi?" Nam Hoa Cẩn nháy đôi mắt xanh biếc.
Mạc Đông Lăng cười đến rất vui vẻ, "Đúng là Tam ca hiểu tôi, thật ra thì!
Tôi cũng nghĩ như vậy! Nghĩ tới Mạc Đông Lăng tôi phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái tuấn lãng phi phàm, đi đến đâu đều có một đống phụ nữ yêu thích, hơn nữa dường như tôi đã đi khắp thế giới, làm quen với
nhiều người đẹp nước ngoài, quên cũng là chuyện rất bình thường chứ
sao!"
-_-|||
Trên trán ba người đồng thời chảy đầy vạch
đen, nếu như lời nói này bị người tên Mật Mật nghe được, còn không đau
lòng chết sao! Quả thật đúng là kẻ bạc tình!
"Tứ đệ, là như vậy,
cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cậu đã mất đi một khoảng trí nhớ rất
quý giá, sau đó quên mất người phụ nữ cậu yêu." Nông Dịch Tiêu chịu đựng nói.
Mạc Đông Lăng kinh ngạc nhìn về phía anh, đưa tay sờ trán
của mình, sau đó lại sờ anh ta, tức giận liếc anh một cái, "Tôi rất bình thường mà! Hơn nữa anh cũng không có phát sốt, giữ ban ngày ban mặt mà
nói chuyện tào lao đây? Mất trí nhớ? Anh cho rằng đang đóng phim truyền
hình sao? Nói chuyện như thật vậy."
⊙﹏⊙b
Ba người đổ mồ
hôi như thác lần nữa, rốt cuộc tâm lý chịu đựng của người này có tốt
không? Hay là đang cố ý giả ngu giả dại? Không chịu đối mặt với thực tế?
"Tiểu Lăng tử, mỗi người chúng ta đều có khả năng là nhân vật chính trong
phim truyền hình, chỉ xem
tình tiết của ai phong phú đa dạng hơn mà
thôi, đúng như lời cậu vừa mới nói, cảm thấy giống như đã từng quen biết Mật Mật, chúng tôi cũng hoài nghi, cô ấy với cậu từng có một khoảng
thời gian yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, cậu quên người ta."
Quan Hạo Lê dứt khoát đánh một liều thuốc mạnh, hơn nữa nhấn mạnh mấy
chữ cuối cùng.
"Cái gì? Yêu say đắm khắc cốt ghi tâm? Tôi còn
quên người ta? Chuyện khi nào vậy? Trong mơ thôi." Mạc Đông Lăng tự giễu cười nói, đứng dậy lấy rượu đỏ quý báu của mình ra, rót cho ba người
bọn anh một ly, bưng ly rượu lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, hai
chân vắt lên đặt trên bàn trà, cười như không cười nhìn ba người bọn họ.
"Tứ đệ, cậu cảm thấy chúng tôi thích đùa kiểu này với cậu sao? Còn nhớ ba
năm trước đây bốn anh em chúng ta từng đánh cược một lần không? Người
thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas . . . . . ." Nam Hoa Cẩn ưu nhã bưng ly rượu lên.
Mạc Đông Lăng dừng động tác
uống rượu lại, " Người thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas? Là ai ra cái ý tưởng độc ác như vậy? Tam ca, không phải là anh
chứ?"
Thiếu chút nữa Nam Hoa Cẩn phun ngụm rượi trong miệng ra
ngoài, cầm khăn giấy lên lau khóe miệng một cái, cười đến ngây thơ, "Ý
tưởng có một không hai như vậy, trừ tam ca của cậu ra, còn ai có thể
nghĩ ra?"
"Cho nên nói, ý của mấy người là. . . . . Tôi bất hạnh
trúng chiêu sao? Còn bị người ta mua đi? Sau đó gặp được Mật Mật, yêu
đương oanh liệt với cô ấy?" Mặc dù Mạc Đông Lăng lựa chọn mất đi một
đoạn ký ức, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngu, đương nhiên có thể phân
tích ra hàm nghĩa trong lời bọn họ nói.
"Ừ, không sai, tình huống căn bản chính là như vậy, sau khi cậu bị người ta mua đi thì đại ca
điều động rất nhiều thế lực đi tìm cậu, nhưng vẫn không hề có tin tức,
kéo dài hơn nửa năm mới có tin tức cụ thể của cậu, sau khi tìm thấy cậu
lại phát hiện cậu quên hết tất cả mọi chuyện trong lúc mất tích, bác sĩ
Quan tìm rất nhiều bạn bè trong giới y học chẩn đoán toàn diện cho cậu,
nhưng tình huống vẫn như cũ. Vì vậy, tất cả mọi người cho rằng cậu không muốn nhớ tới khoảng thời gian đau khổ đó, nên bỏ chữa trị, chỉ cần cậu
sống vui vẻ, mấy cái khác không quan trọng."
Nông Dịch Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói.
"Ba năm này, thật bình thường, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng không
ngờ rằng ở trong hôn lễ của Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp xuất hiện một cô gái xa lạ biết cậu, có tình cảm phức tạp với cậu như thế, không khỏi khiến cho chúng tôi tò mò, sau khi mấy người chúng tôi thương lượng, quyết định
nói cho cậu biết chuyện mất trí nhớ, dù sao cậu cũng có quyền biết những chuyện này, cho dù cậu đã quên mất."
Mạc Đông Lăng sững sờ, một
hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Tại sao tôi cảm thấy đây là tình tiết mà chỉ trong phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết mới có, mất trí
nhớ, sao tôi mất trí nhớ? Mật Mật. . . . . . Mật Mật? Tôi và cô ấy. . . . . . . Yêu nhau qua? Nếu quả thật là tình yêu khắc cốt ghi tâm, sao tôi
lại quên?"
Ba người đều im lặng không nói, bọn họ không có cách nào giải đáp nghi vấn của anh, vốn chuyện này đã không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu Lăng tử, trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, mỗi người đều trải
qua không giống nhau, nói cho cậu biết những chuyện này, chỉ hi vọng
ngày sau cậu sẽ không hối hận, gặp đúng người không phải chuyện dễ dàng, có thể gặp lại lần nữa càng không dễ dàng, bởi vì chúng tôi không ai
biết lần sau gặp lại phải chờ đến lúc nào, bỏ qua, sẽ vô duyên vô phận." Quan Hạo Lê trầm giọng nói, những câu nói phát ra từ đáy lòng.
"Tứ đệ, chúng tôi đi đây, tốt nhất cậu nên suy nghĩ xem làm như thế nào,
chính cậu tự quyết định. Nhớ, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt nhất."
Nam Hoa Cẩn đứng dậy vỗ bờ vai của anh, ý bảo hai người khác cùng anh
rời khỏi, để lại không gian cho Mạc Đông Lăng, bây giờ nhất định trong
đầu cậu ấy rất loạn, cần yên tĩnh suy nghĩ.
Rất nhanh, trong
phòng lớn như thế chỉ còn lại một mình Mạc Đông Lăng, rượu đỏ đã bị anh
uống một nửa, còn một nửa gợn sóng nhộn nhạo ở trong ly thủy tinh, hết
sức xinh đẹp hấp dẫn. Anh nhắm mắt lại, vuốt trán, mất trí nhớ? Anh vậy
mà mất trí nhớ? Sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra ở trên người
anh?
Mật Mật, Mật Lạp Bối Nhi, rốt cuộc cô là cô gái như thế nào? Rốt cuộc giữa mình và cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ, anh nên tự mình đi vạch trần bí ẩn này.