Sau khi ăn xong rời
khỏi Đằng trạch, tài xế Tiểu Lý đã mở cửa xe Cayenne xa hoa chờ ở bên
ngoài, mới vừa lên xe Đằng Cận Tư lập tức la hét chân bị đau, còn nói
nhất định dưới quần đã bầm tím hết rồi, Lương Chân Chân bĩu môi hừ hừ,
sau đó xoay lại nhào vào trong ngực anh, ôm eo của anh, yên lặng không
nói lời nào.
Đằng Cận Tư an ủi vỗ lưng của cô, "Nai con, đừng lo
lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì, bây giờ chúng ta đến bệnh viện."
Anh biết cô lo lắng, bọn họ cũng không dám nói chuyện này cho bà nội
biết, không muốn để bà đã mong đợi từ lâu lộ ra vẻ mặt thất vọng, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Sau khi đến bệnh viện, Lương Chân Chân
làm kiểm tra sức khoẻ, kết quả tất cả đều bình thường, không có gì đáng
ngại, có điều thể chất cô quá yếu, cần chú ý cùng điều dưỡng nhiều hơn.
"Trước kia cô sinh non ngoài ý muốn một lần, cho nên thể chất yếu hơn người
bình thường, không phải là không có cơ hội mang thai, nhưng không thể
bảo đảm 100%, hơn nữa huyết áp của cô hơi cao, cho nên. . . . . ." Sắc
mặt của bác sĩ chuyên môn nặng nề nói.
Trái tim của Lương Chân
Chân muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi, huyết áp hơi cao? Cho nên ý của bác sĩ là đề nghị cô không nên mang thai sao? Tại sao có thể như vậy,
bình thường cô vẫn không cảm thấy thể chất của mình quá yếu, tại sao khi có chuyện quan trọng, thì phát sinh ra nhiều vấn đề như vậy đây? Nhất
là chuyện lớn cả đời của phụ nữ, nếu sau này không có con, như vậy. . . . . .
Cô thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào, Đằng
Cận Tư ở bên cạnh nhìn thấu sự mất mát của cô, thật ra thì trong lòng
anh cũng rất sốt ruột, mặc kệ nói thế nào, anh là một trong những đầu sỏ gây nên chuyện nai con sinh non năm đó, nếu như mất đi đứa con kia đồng nghĩa với việc sau này anh không thể có con nữa, như vậy, đây mãi mãi
là nỗi đau trong lòng anh, với nai con mà nói, nỗi đau này càng sâu sắc
hơn.
"Bác sĩ, có biện pháp trị liệu nào khác không?" Anh đưa ra nghi vấn.
Bác sĩ chuyên môn trầm ngâm chốc lát, "Cũng không phải là không có, bắt đầu từ bây giờ, cô có thể dùng thức ăn bổ dưỡng kết hợp với thuốc bắc để từ từ điều dưỡng cơ thể, bất cứ chuyện gì đều không phải là tuyệt đối, hai người còn trẻ, cơ hội còn rất nhiều."
"Có thật không? Cám ơn bác sĩ." Lập tức tâm trạng của Lương Chân Chân từ dưới thung lũng lên cao,
giống như thấy được ánh rạng đông.
Đằng Cận Tư cũng rất vui vẻ,
buổi tối phải gọi điện thoại cho Lê tử, để cho cậu ta xem giúp tình
trạng của nai con, nhiều người chẩn đoán bệnh kết quả sẽ càng làm anh
thêm yên tâm.
Đến phòng thuốc hốt thuốc bắc bác sĩ kê đơn, Lương
Chân Chân muốn đến phòng bệnh cao cấp thăm Quý đại ca, không biết hai
ngày nay anh ấy ra sao rồi, có uống thuốc đúng giờ hay không? Có nghe
lời bác sĩ làm trị liệu hay không?
Vốn là Đằng Cận Tư muốn cùng
cô đi thăm Quý Phạm Tây, nhưng đột nhiên Nam Cung Thần gọi điện thoại
tới, nói công ty có chuyện khẩn cấp cần anh trở về xử lý, vì vậy, anh
chỉ có thể rời đi, lúc gần đi dặn đi dặn lại lúc ăn cơm tối sẽ tới đón
cô về nhà, đến lúc đó phải gọi điện thoại liên lạc, cô cười tiễn anh đi.
Sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh của Quý đại ca, đứng ở trước cửa,
cô mới vừa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, đã nghe thấy bên trong truyền
đến tiếng khóc của dì Quý, "Tây Tây, sao con phải chịu khổ như vậy? Vì
một cô gái không yêu con mà sa sút đến ba mẹ cũng không cần sao? Tám năm trước lúc Lam Hiểu qua đời ngoài ý muốn con cũng gắng gượng vượt qua
được, bây giờ còn có khó khăn gì là mà không thể vượt qua đây? Nghe lời
mẹ, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, quên cô ấy đi, con còn trẻ, con đường
đang rộng mở chờ con, chỉ cần cố gắng làm trị liệu, nhất định có thể
đứng lên."
Bởi vì thương con trai, mẹ Quý gấp đến độ hai bên tóc
mai cũng mọc ra vài sợi tóc bạc, người làm mẹ như bà sao có thể không
hiểu con trai mình, mặc dù Lương Chân Chân là con gái của bạn tốt chồng
mình Thẩm Bác Sinh, nhưng kể từ sau khi bà xem tin tức thấy Lương Chân
Chân có quan hệ mập mờ với tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư – Đằng Cận
Tư, lập tức không có hảo cảm với cô, cô gái như thế không xứng vào cửa
nhà họ Quý, con trai còn là thị trưởng, nhất định con đường tương lai
rất thuận lợi, nên cưới một cô gái có thể giúp nó trên con đường chính
trị, mà không phải là một phóng viên nhỏ dính đầy xì căng đan ở Đài
Truyền Hình.
"Mẹ, để con yên lặng một mình được không?" Giọng nói Quý Phạm Tây hơi khổ sở, Lam Hiểu từng là cái tên không được phép nhắc
đến trong cuộc đời của anh, cũng là nguyên nhân khiến anh rời khỏi đại
đội Phi Ưng, đối với anh mà nói đoạn ký ức kia rất khổ sở, bọn họ là bạn đại học, cùng nhau trúng tuyển vào đại đội Phi Ưng, lên làm phi công mà cả hai cùng mong ước, trải qua thanh xuân, cùng chung cố gắng, vượt qua gian nan để đạt được ước mơ.
Lúc đó bọn họ là kim đồng ngọc nữ
được trong quân đội công nhận, tất cả mọi người đều biết Quý Phạm Tây
yêu Lam Hiểu, Lam Hiểu yêu Quý Phạm Tây, ngay cả liên đội trưởng cũng
cười muốn uống rượu mừng của hai người bọn họ, tình yêu của hai
người thoải mái, thừa nhận không kiêng kỵ, đến lúc hai người chuẩn bị
kết hôn, trong một lần đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Lam Hiểu vì che
chở anh, máy bay hủy người chết.
Thế mà anh lại bởi vì không thể
để lộ mục tiêu làm kẻ địch phát hiện, trơ mắt nhìn cô tử vong ở trước
mặt mình, loại cảm giác đó thật sự còn khó chịu hơn chết, đây chính là
kỉ luật của quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm.
Cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, còn được huy hiệu, nhưng anh đã
mất đi người yêu của mình mãi mãi, cũng rất nhiều người không biết
khuyên anh thế nào, chỉ có thể vỗ bờ vai của anh để cho anh nghĩ thông
suốt, nhưng sao có thể dễ dàng như bọn họ suy nghĩ vậy? Nếu như tình cảm của con người có thể nói bỏ là bỏ, vậy còn là người sao?
Cho dù
đã thực hiện được ước mơ thì sao? Hiểu Hiểu đã hoàn toàn rời khỏi mình,
không thể nghe thấy giọng cười của cô nữa; cũng không thể cùng cô bay
lượn trên bầu trời; cũng không thể ôm cô vào trong ngực, bày tỏ tình yêu của mình.
Trong đại đội Phi Ưng lưu giữ quá nhiều kí ức tốt đẹp
của bọn họ, cũng từ lúc đó trở đi, anh mắc chứng sợ hãi máy bay, chỉ cần ngồi xuống vị trí ghế lái, anh sẽ nhớ tới cảnh ngày đó máy bay của Hiểu Hiểu bị huỷ, trong lòng đau đến không thở nổi, vì vậy, anh dứt khoát
quyết định rời khỏi đại đội Phi Ưng, rời đi công việc anh thích.
Đi ra ngoài du lịch hai năm, đi hết những nơi mà lúc Hiểu Hiểu còn sống
thích nhất, Tây Tạng, Đôn Hoàng, Hàng Châu, Tây Đường, Vân Nam. . . . . . Dọc theo đường đi anh chụp đuợc rất nhiều cảnh đẹp, rửa hình sắp xếp
lại thành một quyển album đặt ở trước mộ của cô, còn kể những chuyện lý
thú mà mình gặp ở trên đường cho cô nghe, nói nói, không nhịn được rơi
nước mắt đầy mặt. . . . . .
Sau đó, anh nghĩ thông suốt, biết
người chết không thể sống lại, Hiểu Hiểu không có ở đây, nhưng cuộc sống của mình vẫn phải tiếp tục, liền quyết tâm tham gia chính trị, anh
không dựa vào chức quyền của cha một bước lên trời, mà chậm rãi từ tầng
dưới chót bò lên trên, có điều quãng thời gian ngắn hơn người khác rất
nhiều, mặc dù không thiếu sự giúp đỡ của cha, nhưng anh cũng cố gắng hơn người khác nhiều lần, dung hết sức lực vùi đầu vào trong công việc, để
quên một số người và một số chuyện.
Tham gia chính trị, đúng
là lúc mở một con đường mới trong cuộc đời anh, cũng là bắt đầu.
Gặp được Chân Chân, là một tình cờ ngoài ý muốn, làm cho trái tim yên lặng
nhiều năm của anh bắt đầu hồi phục, cô và Hiểu Hiểu là hai cô gái hoàn
toàn khác nhau, nhưng trên người hai cô đều có một điểm chung: đó chính
là thẳng thắn lương thiện.
Rốt cuộc yêu cô vào lúc này, anh đã
không nhớ rõ, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác muốn lấy cô về nhà,
nhưng hình như người ta không thích anh, trong lòng đã sớm có người
khác, trời xui đất khiến, anh luôn lỡ mất hạnh phúc.
Khi hai
người cùng nhau gặp phải đất đá trôi thì trong lòng anh chỉ có một suy
nghĩ, đó chính là bảo vệ cô không để cho cô bị thương tổn, tuyệt đối
không thể để chuyện của Hiểu Hiểu tái diễn ở trên người Chân Chân.
Mẹ Quý thở thật dài, đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, có điều tính tình quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì chín trâu cũng
không kéo lại được, nhiều lần suy sụp ở trên phương diện tình cảm, thật
sự không rõ ông trời nghĩ cái gì, tại sao không thể ưu đãi con trai của
bà đây?
"Mẹ nói như vậy cũng chỉ muốn tốt cho con, dù sao Lương
Chân Chân cũng là vị hôn thê của người khác, buông tay sớm một chút thì
giải thoát sớm một chút, sau này cuộc sống và con đường của con vẫn còn
rất dài, không thể cứ bỏ qua mình như vậy! Mẹ và cha con đều lớn tuổi
rồi, không thể chịu nỗi bất kì đả kích nào, tự giải quyết cho tốt đi!"
Mẹ Quý nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, con trai bà sinh ra bà
hiểu rõ nhất, biết dừng đúng lúc.
Quý Phạm Tây nằm ở trên giường bệnh yên lặng không nói gì, những đạo lý này anh đều hiểu, nhưng có thể làm được thì rất khó.
Sau khi Lương Chân Chân nghe tiếng bước chân thì vội vàng trốn vào khúc
quanh, chỉ sợ dì Quý nhìn thấy cô, cô không phải cố ý muốn nghe lén, chỉ không cẩn thận mà thôi, từ trong cuộc nói chuyện không khó đoán được dì Quý không thích cô, thậm chí cảm thấy cô làm hại con bà.
Thôi,
cô vẫn không nên vào, ngay cả dì Quy cũng không khuyên nổi Quý đại ca,
cô càng không trông cậy được gì, ngược lại rước vào không ít phiền toái. ╮(╯▽╰)╭
*****
Ra khỏi cửa bệnh viện, Lương Chân Chân bắt
xe taxi, gọi điện thoại cho Giai Ny và Cát gia, hẹn hai cô gặp mặt ở
quán cà phê, chuẩn bị nói cho các cô biết chuyện mình quyết định gả cho
Đằng Cận Tư, thuận tiện hàn huyên phiền não của mình.
Ba người hẹn ở chỗ cũ, uống cà phê yêu thích của mình, nghe tiếng nhạc chậm rãi du dương, tâm trạng phiền não cũng từ từ vơi đi.
"Giai Ny, Cát gia, mình và A Tư chuẩn bị đến cục dân chính lĩnh chứng rồi."
Lương Chân Chân dùng cái muỗng gẩy cà phê trong ly, giọng nói lạnh nhạt
mà kiên định.
"Oa! Chúc mừng chúc mừng! Tình yêu của hai người
không ngắn nha ~~ thời gian hơn ba năm, không dễ dàng!" Cát Xuyến cười
ha hả chúc mừng nói.
"Đã chọn ngày kết hôn chưa?" Tiết Giai Ny đã sớm đoán trước được kết quả này rồi, ngay từ lúc tiệc thọ tám mươi tuổi của Đằng lão phu nhân, vào giây phút Đằng Cận Tư quỳ xuống đất cầu hôn, cô đã đoán được ngày này, bằng sự hiểu biết của cô đối với Chân Chân,
cô gái này không phải là không yêu Đằng Cận Tư, mà là không dám yêu, bởi vì từ nhỏ sống trong gia đình thiếu hụt, cô thiếu hụt cảm giác an toàn
nghiêm trọng, huống chi cô còn bị chuyện anh không tin tưởng tổn thương
thật sâu, khó tránh khỏi sẽ cẩn thận, không dám lập tức hoàn toàn giao
bản thân ra ngoài.
May mắn sau khi hai người đã trải qua khảo
nghiệm và đau khổ, cuối cùng vẫn đến với nhau, trước kia có lẽ cô sẽ
chất vấn tình cảm của Đằng Cận Tư dành cho Chân Chân, nhưng bây giờ cô
có thể kết luận 100%, anh vô cùng yêu Chân Chân, cũng nhất định sẽ mang
lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc.
"Vẫn chưa, ý của bà nội là vào ngày Quốc Khánh, nhưng mình muốn đợi sau khi chân Quý đại ca khoẻ
hẳn rồi mới kết hôn, dù sao anh ấy cũng vì mình mà bị thương, mình không thể đâm anh ấy một đao vào lúc anh ấy khó khăn nhất, mình không làm
được chuyện như vậy." Lương Chân Chân mím môi lắc đầu một cái, trong
lòng cô ích kỷ hi vọng Quý đại ca có thể hoàn toàn hồi phục, như vậy cô
mới không cảm thấy đau lòng.
"Đằng Cận Tư cũng đồng ý với suy nghĩ của bạn sao?" Tiết Giai Ny hỏi.
"Ừ, A Tư anh ấy ủng hộ mình." Đáy mắt Lương Chân Chân có một sự hạnh phúc nhỏ không dễ dàng phát hiện.
"Chân phi, chồng của bạn càng lúc càng rộng lượng, đúng là biết cách dạy dỗ!" Cát Xuyến cười xấu xa.
"Bớt lắm mồm đi, trong lòng người ta rất ấm ức..., đến bây giờ Quý đại ca
cũng không chịu phối hợp trị liệu, cũng không chịu làm trị liệu, tiếp
tục như vậy nữa anh ấy sẽ bỏ qua thời kỳ hồi phục tốt nhất, haizzz. . . . . ." Lương Chân Chân than thở.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến nhìn
nhau, chuyện này, đúng là cấp bách, trừ phi người trong cuộc đột nhiên
tỉnh ngộ, bằng không ai khuyên cũng vậy, hai người đồng thời nhún vai
một cái, không thể ra sức mà!
"Thật ra thì, mình có thể hiểu được tâm lý của thị trưởng Quý, nếu đột nhiên mình được cho biết hai chân bị tàn phế, cuộc sống sau này đều phải ngồi trên xe lăn, mình cũng sẽ cảm
thấy sống không bằng chết, chuyện này không thể nghi ngờ là từ trên
thiên đường rơi xuống địa ngục, hơn nữa, cô gái mình thích muốn gả cho
người đàn ông khác, đả kích liên tục!" Cát Xuyến khoa trương vuốt trái
tim nhỏ.
Lương Chân Chân giận lườm cô một cái, "Cái người này là đang an ủi mình sao?"
"Không có! Mình chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi, chẳng lẽ hai người
không cảm thấy mình nói rất hợp lý sao?" Cát Xuyến hỏi ngược lại.
"Vậy rốt cuộc phải làm sao đây? Quý đại ca là người tốt như vậy, mình hi
vọng anh ấy có thể bình tĩnh lại, hai người có biện pháp nào tốt không?
Đề cử đi?" Lương Chân Chân thật sự rất gấp.
"Tâm bệnh cần phải
trị bằng tâm dược, nếu như chính anh ấy không muốn tỉnh lại, những người khác không có biện pháp gì." Tiết Giai Ny nhíu mày.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều chống cằm suy nghĩ biện pháp, vẻ mặt rất
là khổ não, đột nhiên, con ngươi của Cát Xuyến xoay vòng mấy cái, chợt
ngồi thẳng người, "Có! Mình nghĩ ra biện pháp!"
"Biện pháp gì?" Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny đồng thanh nói, bốn con mắt tập trung vào cô.