"Cậu chủ, có một đám người gây chuyện trước cửa công ty, nhất là những người thân của các công nhân đã xảy ra chuyện, giơ bảng hiệu nói muốn. . . . . . Lên tiếng phê phán cậu, mặt khác, bên phía truyền thông cũng càng
ngày càng nhiều, bảo vệ đã ngăn lại, nhưng. . . . . . Họ thật sự rất lợi hại, chặn kín cửa ra vào, ảnh hưởng chúng ta ra vào." Nam Cung Thần báo cáo chi tiết tình huống bên ngoài.
"Trước tiên an ủi người thân
của công nhân đã chết, tôi đoán rằng có người xúi giục bọn họ, anh phái
người đi điều tra, mặt khác, dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ mọi
việc, tôi cần kết quả." Giọng điệu của Đằng Cận Tư chắc chắn không thể
nghi ngờ.
"Vâng, tôi sẽ đi ngay." Nam Cung Thần nhận lệnh rời đi, trong lòng biết chuyện lần này không thể khinh thường, ý đồ của đối
phương rất rõ ràng, đó chính là phá hỏng danh tiếng của tập đoàn Đế Hào
Tư, muốn ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết, làm cho uy tín của bọn họ
bị giảm xuống, ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn.
Đằng Cận Tư vuốt huyệt Thái Dương bên trán, suy nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên điện
thoại trong phòng làm việc vang lên, là thư ký của tổng giám đốc Trương
bên công ty Á Thái điện thoại tới, nói rằng dự án hợp tác khai phá lần
trước cần phải suy nghĩ lại, sau đó là một loạt từ chối.
Một buổi chiều, anh nhận được nhiều cuộc gọi tương tự như vậy, hoặc nói công ty
không đủ vốn, hoặc tìm vài lý do và giải thích từ chối khỏi các dự án
hợp tác, trong lòng Đằng Cận Tư hiểu rõ nguyên nhân, có liên quan đến vụ cháy, xem ra ảnh hưởng của việc này ngày càng lớn. Nếu như xử lý chậm
trễ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng sâu sắc, đến lúc đó tổn thất của công ty có thể lên đến trăm triệu.
Ống kính quay trở lại vào giây phút Lương
Chân Chân cúp điện thoại, cô vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Tống Tử Quân đứng ở đằng kia, ánh mắt đùa giỡn quan sát mình, không khỏi cảm thấy chán ghét anh ta hơn một phần, sao lần nào người này cũng đi theo
mình như âm hồn không tan vậy? Hở ra là đứng ở đằng kia giả thần giả
quỷ! Có bệnh! Ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh ta, trực tiếp đi qua anh ta.
"Một giây trước trên mặt còn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, một giây sau nhìn thấy tôi đã bày ra vẻ mặt chán ghét, tôi đáng ghét
như vậy sao? Hay là cô cố làm ra vẻ thanh cao?" Tống Tử Quân nhíu mày,
trong lời nói không khỏi châm chọc.
Lương Chân Chân liếc anh một cái, "Cảnh sát Thái Bình Dương quản rộng quá, dính dáng gì đến anh!"
Tống Tử Quân rất tức giận, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với một cô gái trong thời gian dài như vậy, không ngại bản thân bắt chuyện như
thế nào, cô vẫn không lạnh không nóng với mình, luôn có thể khơi lên cơn giận của anh, chống đối như thế, chẳng những không làm anh mất đi hứng
thú, ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của anh.
"Cô thật sự là vợ chưa cưới của Đằng Cận Tư?" Anh chợt đổi đề tài.
"Có liên quan tới anh sao?" Lương Chân Chân không vui hỏi ngược lại, cô cảm thấy trước kia nhất định là mắt mình bị mù, làm sao lại cảm thấy người
này còn có dáng vẻ, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt! Ngay
cả tin tức anh ta chủ trì cô cũng chẳng thèm nhìn, trừ dối trá vẫn là
dối trá!
Ăn quát hai lần, tâm trạng của Tống Tử Quân không cần
nói cũng biết, siết chặt quả đấm, mắt càng thêm chăm chú nhìn chằm chằm
Lương Chân Chân ở trước mắt, chân phải tiến lên trên một bước, dường như muốn có hành động nào vượt quá.
"Chẳng lẽ trưởng ban Tống muốn
sử dụng vũ lực? Sao không nhìn lại ở đây là chỗ nào!" Lương Chân Chân
cảnh giác nhìn anh một cái, lạnh lùng nói, cô không tin anh ta mặc kệ
bất cứ giá nào, công khai đánh cô ở trong đài, vậy hình tượng người đàn
ông hoàn mỹ của anh ta nhất định sẽ xuống dốc không phanh, anh ta không
bỏ được.
Thật sự đã bị cô đoán đúng, Tống Tử Quân tỉnh táo lại,
tức giận xoay người đi, bây giờ trên ban công không có ai, nhưng ngộ nhỡ dẫn đến một đám người vây xem, mặt mũi của anh sẽ bị mất sạch, cũng sẽ
ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng tất cả mọi người.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng Lương Chân Chân thổn thức một hồi,
người này luôn xuất hiện phía sau cô thần không biết quỷ không hay, sau
đó nói mấy câu khó hiểu, mặc dù giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn, nhưng cô thật lòng không cảm thấy trưởng ban Tống có ý với cô, thật sự
khiến người ta nghe mà kinh sợ!
Bĩu môi, đi về phòng làm việc,
nhìn Lâm Tịnh đang ngồi trên ghế vùi đầu làm việc, "Này, Tịnh tử, cô còn thích trưởng ban Tống không?"
"Đương nhiên còn! Anh ấy là bạch
mã hoàng tử duy nhất trong lòng tôi." Vừa nhắc tới người trong lòng của
mình, Lâm Tịnh lập tức biến thành hoa si, mắt hình trái tim, dáng vẻ say mê.
-_-|||
Đầu Lương Chân Chân đầy vạch đen, hoàn toàn bó tay với cô ấy, rốt cuộc là Tịnh tử quá say mê Tống cầm thú? Hay là Tống cầm thú ở trước mặt mọi người ngụy trang quá tốt? Làm cho mọi người đều cảm thấy anh ta là một người khiêm tốn ôn tồn nho nhã? Quả thật đúng là lừa gạt!
"Tôi cảm thấy. . . . . . Cô hãy tìm bạn trai đi." Cô thở dài, bày tỏ không biết làm gì.
"Nhưng tôi chỉ muốn Tống sư huynh làm bạn trai, Chân Chân, nói cho cô nghe một bí mật! Buổi tối tôi thường mơ thấy anh ấy, trong mơ anh ấy dịu dàng
dắt tay của tôi, cho tôi một nụ hôn quý ông, cô biết không? Vì cất giữ
nụ hôn kia, một tuần lễ tôi đều không rửa tay." Lâm Tịnh khoa trương kể
lại.
⊙﹏⊙
Trời ạ! Tịnh tử hoàn toàn mê muội rồi, đã hết
thuốc chữa!
Lương Chân Chân đau buồn thầm nghĩ, vùi đầu làm việc của cô, không nói thêm gì nữa.
Đối với một người, một sự việc, mỗi người có cách nhìn và suy nghĩ không giống nhau, mình không có quyền áp đặt
suy nghĩ của người khác, nhưng mình có thể nghe vào lỗ tai trái cho ra
lỗ tai phải, không để trong lòng.
******
Hai ngày này, nếu có người hỏi tin chấn động thành phố C nhất là tin gì, không thể nghi
ngờ đó chính là việc tập đoàn Đế Hào Tư đang xây dựng vườn hoa quốc tế
Nhã Lam tại chung cư F thì bên trong xảy ra một vụ cháy, có một người
chết ba người bị thương, sau khi qua hai ngày, tin đồn càng ngày càng
thái quá, ít nhất cũng có tới bốn năm phiên bản, tất cả đều chỉ mũi nhọn vào tập đoàn Đế Hào Tư, mấy ngày liên tục cổ phiếu rớt giá nghiêm
trọng, tổn thất nghiêm trọng.
"Cậu chủ, người thân của công nhân
đã chết không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng ta, nói gì chỉ cần
công lý, còn nói. . . . . . muốn kiện chuyện này lên toà, nếu như kiện ở địa phương không được, sẽ từng bước kiện lên trên." Nam Cung Thần
nghiêm túc nói.
Đằng Cận Tư hừ lạnh một tiếng, "Không lấy tiền?
Chỉ cần trả lại công lý? Thật là buồn cười! Chắc hẳn người nọ trả công
cho bọn họ rất lớn, nói không chừng còn cam kết gì đó, quả nhiên tâm cơ
đủ sâu."
"Người đi điều tra về nói với tôi, ở giữa đã xảy ra một
chuyện nhỏ, lúc đưa chi phiếu cho bọn họ, em trai của người chết do dự,
lúc chuẩn bị nhận, bị ánh mắt của cha mẹ ngăn lại, sau đó thái độ mới
cứng rắn lần nữa, còn đuổi người của chúng ta ra, hành động rất bạo
lực." Nam Cung Thần bổ sung.
"Như thế xem ra, không phải là không có chỗ đột phá, bắt đầu từ bây giờ, cho người theo dõi đứa em trai đó,
điều tra lai lịch của cậu ta, thừa dịp lúc cậu ta ở một mình, dùng lợi
ích dụ dỗ." Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư thoáng qua một ánh sáng
sắc bén.
Nam Cung Thần nhận mệnh gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện người thân của ba người bị thương kia
cũng chọn thái độ không hợp tác, cãi nhau ở bệnh viện, làm phiền những
bệnh nhân khác không thể nghỉ ngơi, thật sự là chuyện rất nhức
đầu.
"Cậu chủ, người thân của ba người bị
thương kia cố ý ầm ĩ ở trong bệnh viện, gặp người nào cũng nói không thể làm việc ở công ty chúng ta, may mắn thì chỉ tàn tật, làm không tốt thì chỉ có chết, truyền bá khắp giới truyền thông, những lời đồn đãi này đã truyền ra rộng rãi."
Đằng Cận Tư nhíu chặt mày, trong lòng anh
biết không thể sử dụng thủ đoạn vũ lực với những người này, trước khi
chưa điều tra được sự thật, sẽ không có ai tin tưởng tất cả lời giải
thích của anh, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể mau sớm điều tra ra
nguyên nhân vụ cháy, đặt chứng cứ ở trước mắt người đời, nếu không, nói
gì cũng chỉ là nói suông.
"Cậu chủ, vậy. . . . . . cậu có đi đến
bệnh viện thăm những người bị thương kia không?" Nam Cung Thần chần chờ
hỏi, nói như vậy, lúc này Đằng thiếu gia nên xuất hiện ở bệnh viện, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt trong giới truyền thông.
"Đến bệnh
viện? Anh cảm thấy tôi cần thiết đi sao? Vậy thì anh cảm thấy tôi nên bị quăng rau cải hay hột gà thúi? Hay bị nước miếng dìm chết?" Đằng Cận Tư híp mắt, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Nam Cung Thần lau mồ hôi trên trán, cười làm lành, "Cậu chủ, cậu biết tôi không có ý này, diễn viên
trên ti vi đều diễn như vậy, cho nên. . . . . ."
"Được rồi, để
cho bọn họ làm loạn đi, hiện tại tôi cần nhất là —— chân tướng. Mặt
khác, để cho tổng thanh tra Lục Dịch phụ trách vườn hoa quốc tế Nhã Lam
toàn quyền phối hợp với luật sư, anh ta có thể giúp chúng ta tìm được
chứng cứ phản kích." Đằng Cận Tư cường điệu hai chữ "Chân tướng".
"Vâng, tôi hiểu rồi." Trong lòng Nam Cung Thần suy nghĩ: cậu chủ chưa bao giờ
đánh trận mà không có chuẩn bị, anh đã đi theo cậu chủ gần mười hai năm
rồi, trải qua không ít mưa gió, lúc nào mà không bị hãm hại nghiêm
trọng, nhưng cho tới bây giờ cậu chủ đều bình tĩnh, giống như vương giả ở trên cao, lãnh ngạo và khí phách, nhìn những mánh khoé và âm mưu của
bọn sửu nhi, cậu ấy vẫn không biến sắc, tỉnh táo ẩn núp, chờ lúc người
khác đắc chí, một kích trí mạng, diệt trừ tai hoạ về sau vĩnh viễn,
xuống tay quả quyết ngoan độc, không phải người thường có thể so sánh.
Anh tin tưởng năng lực của cậu chủ, lần này nhất định có thể vượt qua.