Lâm Tịnh thấy ý khiêu khích trong mắt hai người bọn họ càng ngày càng đậm, chỉ sợ xảy ra
chuyện, liền lôi kéo ống tay áo của Tống Tử Quân, "Tử Quân, tôi mua xong rồi, chúng ta đi trước thôi."
Tống Tử Quân chính là thiếu một
cái bậc thang như vậy, tình cảnh như thế, đương nhiên anh muốn thuận
thang mà xuống, hừ hừ lỗ mũi, tức giận quay đầu đi, hoàn toàn không để ý tới Lâm Tịnh ở bên cạnh, trong lòng đang suy nghĩ một vấn đề: Đằng Cận
Tư gọi Lương Chân Chân là "Bà xã", chẳng lẽ bọn họ thật sự có quan hệ là vị hôn thê vị hôn phu của nhau? Anh không thể tin được, Lương Chân Chân cũng không phải là cái loại đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt
thẹn, sao có thể mê hoặc Đằng Cận Tư đến xoay vòng vòng đây?
Nhìn bóng lưng của Tống Tử Quân, trong lòng Lâm Tịnh khổ sở, tình yêu thật
sự mang đến cho người ta rất nhiều khổ sở, trước kia cô chỉ là một người thầm mến, hy vọng xa vời cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, rất hư ảo,
cho nên cô có cuộc sống của mình, bạn bè của mình, nhưng khi nguyện vọng chân chính được thực hiện, cô mới phát hiện, mình rơi vào trong ngõ
cụt, tất cả xoay quanh người đàn ông này, vì anh, mình bỏ qua rất nhiều, dần dần xa cách với bạn bè đồng nghiệp, ngay cả tính tình cũng trở nên
đa sầu đa cảm, không bao giờ trở lại một Lâm Tịnh không buồn không lo
như trước nữa rồi.
Chỉ cần là phụ nữ, gặp phải cảnh tượng như thế này, trong lòng cũng sẽ khó chịu, giống như một con rối bị vứt bỏ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô, muốn đi thì đi, muốn tới thì
tới, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho cô.
"Làm phiền anh
nói với Chân Chân một tiếng, tôi đi trước." Cô gượng cười nói với Đằng
Cận Tư, mặc dù mới vừa rồi Chân Chân giúp cô trút giận, nhưng lại chọc
cho Tử Quân không vui, sau khi anh trở về nhất định sẽ hành hạ cô gấp
đôi, người chịu khổ vẫn là mình.
Thấy Chân Chân hạnh phúc như
vậy, Đằng thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy chính miệng thừa nhận cô là bà xã của anh, trong mắt thủy chung chỉ có một mình cô ấy, sự cưng chiều và
thương yêu này khiến cho cô ghen tỵ, tại sao mình không được hạnh phúc
như vậy?
Mà cô ấy, thật sự rất may mắn, có một người cha giàu có
như vậy, còn có một người đàn ông thương yêu cô, mới vừa hưởng tuần
trăng mật rồi nước ngoài về, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, làm một người
phụ nữ, cô đã ở trong đám mây hạnh phúc rồi.
Mình và cô, hoàn
toàn là hai thái cực trái ngược nhau, sau này không nên gặp nhau thì tổt hơn, hạnh phúc của cô ấy chỉ làm nổi bật thêm cái bất hạnh của cô, chỉ
làm cô thêm đau xót.
Sau khi nói xong cô liền đuổi theo người đàn ông càng đi càng xa, từ khi biết anh, cô vẫn chưa từng ngừng đuổi theo
bước chân của anh, ròng rã năm năm rồi, đến tột cùng cô dựa vào gì mà
chống đỡ đến bây giờ đây?
Sau khi Lương Chân Chân đi ra từ phòng
thử quần áo, liền phát hiện Tống Tử Quân và Lâm Tịnh đã đi rồi, chép
miệng hỏi, "Đi rồi sao?"
"Ừ, vừa không?" Đằng Cận Tư đi tới ôm
hông của cô, chuyện mới vừa rồi không thích hợp nói ở chỗ này, vẫn nên
đợi quay về rồi nói.
"Vừa, lấy cái này đi." Lương Chân Chân mua đồ rất quả quyết, nhìn trúng liền xuống tay, không chút do dự.
"Bà xã, anh cảm thấy cái màu đen đó không tệ, nếu không, thử một chút?" Đằng Cận Tư khẽ nhướng máy, quyến rũ lòng người.
Quản lý nghe xong lời này, lập tức cầm nội y tới, không ngừng đưa cho Lương
Chân Chân, trong lòng ước gì cô mua nhiều thêm nữa, tăng lượng tiêu thụ, tiền lương của cô cũng sẽ cao hơn, tỉ lệ thuận.
"Ưmh. . . . . . Ghét!" Mặc dù trong miệng Lương Chân Chân nói ghét, nhưng ông xã thích, cô vẫn cầm vào thử.
Vì vậy, dưới sự giựt dây của ông xã, cô lập tức mặc thử năm cái, quản lý
cười đến trên mặt muốn nỏ hoa rồi, hôm nay gặp được khách quý rồi!
Lúc tính tiền, đột nhiên quản lý cười híp mắt nói: "Tiên sinh, tiểu thư,
tiệm chúng tôi mới nhập về một nội y sexy, vô cùng thích hợp cho vợ
chồng sử dụng, không biết hai vị có hứng thú xem thử hay không?"
"Không có."
"Có. . . . . ."
Hai người cùng trả lời, có điều một bên từ chối, một bên đồng ý, trên mặt
Đằng Cận Tư viết ba chữ to "thấy hứng thú", khóe môi càng cong lên, nội y sexy? Nghe thật có ý tứ.
Lương Chân Chân xấu hổ đưa tay nhéo anh, "Không cần! Nhiêu đây là đủ rồi."
Cô dĩ nhiên biết nội y sexy, chính là loại rất ít vải, thậm chí có thể sử
dụng từ ít đến đáng thương để hình dung, mỗi lần nhìn cô đều đỏ mặt tới
mang tai, quá hấp dẫn!
Quản lý không biết nên sao làm sao, ánh
mắt như cầu cứu nhìn về phía Đằng Cận Tư, cô biết đại đa số đàn ông đều
sẽ thích phụ nữ của mình ăn mặc hấp dẫn mê người, cho nên cô mới cố ý
nói một câu như vậy .
Đằng Cận Tư không để ý tới sự kháng nghị
của bà xã, ý bảo quản lý đưa cho anh nhìn, khi nhìn thấy đồ thật thì nụ
cười trên môi anh càng ngày càng tà mị, trong đầu không tự chủ được xoay quanh bộ dáng nai con mặc nó vào, chỉ tưởng tượng thôi anh đã cảm thấy
bụng dưới dâng lên một trận nóng ran quen thuộc, cũng không biết là ai
thiết kế loại nội y sexy này, thật đúng là. . . . . . vật phẩm chuẩn bị
cho vợ chồng, rất có tình thú!
"Bà xã, mặc vào thử một chút?" Anh nhỏ giọng nói bên tai cô.
"Không!" Lương Chân Chân rất quả quyết từ chối, đại sắc lang! Bộ nội y đó
hoàn
toàn hãy như voan mỏng, chỉ có thể che được bộ phận trọng yếu, quá hở
hang ! Cô mới không thèm mặc!
"Bà xã, anh muốn nhìn em mặc." Anh
tiếp tục quyến rũ cô, cầm lấy áo lót từ trong tay người bán hàng, ôm cô
đi tới phòng thử quần áo.
Lương Chân Chân tránh thoát cánh tay của anh, vẻ mặt nhàn nhạt liếc anh một cái, Hừ! Trứng thối! Cô không mặc!
"Bà xã, em không cảm thấy rất đẹp sao?"
"Khó coi!"
"Nai con, bà xã ngoan. . . . . ." Anh trực tiếp ôm cô vào phòng thử quần áo, bật hơi ở bên tai cô, trêu chọc cô.
╭(╯╰)╮ nói không mặc là không mặc!
Lúc cô suy nghĩ không được bị mê hoặc bởi mỹ nam kế của anh thì nút áo lót
phía sau bị mở ra, ngay sau đó bộ ngực mềm mại rơi vào tay giặc, cô tức
giận đánh anh, "Làm gì vậy! Nơi này lúc nào cũng có thể có người đi
vào!"
"Yên tâm, họ không dám vào."
"Khốn kiếp! Không cho
phép động dục lung tung, bảo bảo trong bụng vẫn còn đang nhìn chúng ta." Lương Chân Chân chỉ có thể đem con ra làm tấm bia.
"Bà xã, mặc vào có được hay không?"
"Người ta sắp bụng bự rồi, mua về cũng không dùng được!"
"Không sao, chờ em sinh con xong mới mặc."
"Vậy thì chờ sinh con xong mới mua." Lương Chân Chân suy nghĩ trước tiên
phải dụ dỗ anh, sau này không bao giờ đi mua nội y với anh nữa, không
chịu nổi.
"Không được! Hôm nay phải mua hết." Đằng Cận Tư cũng
không phải là người dễ gạt, anh là một thương nhân khôn khéo! Sao lại
không nhìn ra cô gái nhỏ trong ngực đang có ý đồ gì.
Dưới sự tấn
công nửa cưỡng chế nửa dụ dỗ của anh, Lương Chân Chân đầu hàng, chỉ có
thể thay, nhưng phía dưới cô kiên quyết không chịu thay, vải vóc thật
quá ít ỏi, cô không muốn khơi lên mãnh thú trong người A Tư, huống chi
trong bụng của cô còn có con, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có!
"Đây là quần lót sao?" Ngón tay của Đằng Cận Tư khơi một cái quần voan mỏng
viền tơ màu đen trong suốt lên, mặt trên còn có dây, chẳng lẽ có thể
trực tiếp buộc vào rồi cởi ra, tiện lợi như vậy?
"Biết rõ còn
hỏi. . . . . ." Linh Chân xấu hổ giành lại chiếc quần lót mỏng manh từ
trong tay anh, bỏ vào trong hộp, cô không có cách nào tưởng tượng mình
mặc nó vào sẽ có dáng vẻ gì, thật xấu hổ.
"Tiện lợi như vậy, đương nhiên là phải mua."
Đằng Cận Tư cười đến không có ý tốt, nửa híp tròng mắt đen khó nén ngọn lửa
đang cháy hừng hực bên trong, cánh tay dài ôm Lương Chân Chân vào trong
lòng, hơi thở gấp gáp nhìn cô, "Bà xã, nhất định em mặc rất đẹp."
"Đại sắc lang!" Lương Chân Chân vừa thẹn vừa đấm anh, tên bại hoại này! Thật biết trêu chọc cô.
"Ngoan, trước hết mặc quần áo vào, bằng không, anh. . . . . ." Giọng nói của
Đằng Cận Tư càng ngày càng khàn, mê hoặc lòng người.
Dĩ nhiên
Lương Chân Chân biết anh muốn nói gì, vội vàng mặc quần áo, mở cửa phòng thử quần áo ra đi ra ngoài, hai tai đỏ bừng, một bộ dáng xinh đẹp động
lòng người.
Cho đến khi thanh toán xong rời đi, gương mặt của cô
vẫn đỏ, mặc cho ông xã nắm tay đi tới thang máy, mà cả đám nhân viên
phục vụ sau lưng cô cũng nhìn cô với ánh mắt ước ao ghen tị, quá hạnh
phúc! Cho dù chỉ là sự tốt đẹp ngắn ngủi, họ cũng nguyện ý làm cô bé lọ
lem một lần.
"Mấy người nhận ra không? Người đàn ông kia chính là Đằng thiếu gia!" Giáp vô cùng kích động.
"Cái ánh mắt hấp dẫn chết người, khi giơ tay nhấc chân đều mang khí thế
cường đại, dáng vẻ tươi cười quyến rũ, đã ăn mòn trái tim của tôi, em
yêu anh!" Ất tự mình say mê nói.
"Trước kia tôi vẫn cảm thấy
trưởng ban Tống rất tuấn tú, nhưng hôm nay vừa so sánh, mới phát hiện
anh liền nghiêng một cái dưa rách táo, hoàn toàn không thể so với Đằng
thiếu gia, đúng là một cái trên trời một cái dưới đất, trái tim của tôi! Tan nát dưới đất." Bính cảm khái nói.
"Thật vậy ư? Thật là tức
chết! Nói tới cô gái vừa rồi, rốt cuộc cô ta có cái gì tốt? Tại sao được Đằng thiếu gia cưng chiều! Tôi ghen tỵ." Vẻ mặt của Đinh rất tức giận.
"Tất cả đều im lặng cho tôi! Đứng ở đằng kia nói chuyện là có thể lãnh tiền
lương phải hay không? Mấy người cũng không phải là bạch phú mỹ, còn mong mỏi gặp được một soái ca nhất kiến chung tình sao! Tất cả đều tỉnh lại
giùm tôi! Đi làm việc!" Quản lý hung dữ rống một tiếng, mấy nhân viên
phục vụ lập tức giải tán.