Gần tối, ánh mặt trời màu đỏ sẫm chiếu lên chân trời, bầu trời xanh thẳm nổi lên từng áng mây màu trắng lớn, dưới nắng chiều phản chiếu một ngọn lửa đỏ tươi, gió đầu đông hơi lạnh, xen lẫn từng đợt hương hoa thoang thoảng, thấm vào ruột
gan.
Lương Chân Chân được trang bị đầy đủ ôm cánh tay ông xã đi
dạo trong vườn hoa nhỏ, mặc dù giữa mùa đông, nhưng người đi dạo không
ít, ở trong phòng bệnh đã lâu vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút, hít thở
không khí mới mẻ.
“Mùa đông ở thành phố C vẫn lạnh như trước, gió lạnh thấu xương, lạnh chết đi được!” Lương Chân Chân sờ mũ lông xù, thở dài.
“Còn lạnh không?” Đằng Cận Tư cầm tay nhỏ bé của cô, đặt lên khóe miệng hà
hơi, sau đó xoa xoa, đút vào bên trong áo khoác của mình, dán chặt lên
ngực – vị trí ấm áp nhất.
“Không lạnh, ông xã chính là lò sưởi
lớn của em.” Lương Chân Chân cười híp mắt, không khách khí đút cả hai
tay vào trong áo khoác màu đen của anh, vòng quanh hông anh, dát sát mặt lên ngực anh, biểu hiện rõ cô gái bé nhỏ dễ thương hạnh phúc.
Đằng Cận Tư thấy dáng vẻ dễ thương dịu dàng của nai con, trong lòng suy tính nên nói chuyện anh nhìn thấy Kiều Tuyết Nghiên như thế nào, vừa rồi ở
trong phòng bệnh, có bà nội và dì Diệp đều ở đó, anh không có cách nào
để hỏi, bây giờ không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất.
“Nai con, vừa rồi ở cửa bệnh viện, anh thấy Kiều Tuyết Nghiên rồi.” Anh định xem phản ứng của nai con.
Lương Chân Chân hồi hộp trong lòng, chẳng lẽ đây chính là duyên phận không
thể thoát khỏi sao? Cô đã cố gắng nghĩ mọi cách để a
Tư tránh Kiều Tuyết Nghiên, nhưng bọn họ vẫn còn gặp nhau.
Ngoài
mặt cố làm ra vẻ trấn định, dẩu môi giả bộ ghen, “Ông xã, trong thời
khắc ôn hòa tốt đẹp như vậy, sao anh có thể nhớ tới người phụ nữ khác
chứ? Em sẽ ghen đấy!”
Ngược lại Đằng Cận Tư không ngờ nai con sẽ
trả lời như thế, chân mày không tự chủ nhíu lại, sở dĩ anh nói tới Kiều
Tuyết Nghiên vì vừa rồi thấy cô ta, sinh lòng kỳ quái, hoàn toàn không
phải ý tứ nai con nói đến, trong lòng anh, vĩnh viễn chỉ có một mình nai con, sao lại có thể nghĩ đến người phụ nữ khác, huống chi, Kiều Tuyết
Nghiên… có thân phận rất đặc biệt.
“Bà xã, anh chỉ cảm thấy nhìn thấy cô ấy ở đây hơi kỳ lạ.”
“Anh xác định người anh thấy là cô ấy sao? Có phải anh nhận nhầm người
không? Trên đời này người có dáng dấp tương tự rất nhiều, lại sau thời
gian dài như vậy, anh còn nhớ rõ gương mặt cô ấy?” Lương Chân Chân cố ý
hỏi ngược lại nhiều vấn đề, chính là lừa anh, thật ra trong lòng cô rất
không yên, tương đương với trợn tròn mắt nói dối, cảm giác thật sự không dễ chịu.
Lời của cô vẫn có tác dụng lừa Đằng Cận Tư, anh nhíu
mày nghĩ tới lời nai con nói, cũng hơi có lý, nhưng thêm chuyện tối hôm
qua, anh xác định thấy cùng một người, mà sở dĩ mình có thể nhớ được
dáng vẻ của Kiều Tuyết Nghiên, cũng bởi vì thân phận đặc biệt của cô ta!
“Anh đã gọi điện thoại cho công ty hàng không rồi, có thể tra được ghi chép
nhập cảnh trong khoảng thời gian này rất nhanh, còn về Kiều Tuyết
Nghiên, đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ta.” Giọng Đằng Cận Tư lành lạnh.
“Cái gì? Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy?” Lương Chân Chân nhanh chóng bị lời của anh làm cho rơi vào bẫy, người không biết nói láo dễ dàng bị lộ.
“Ừ, trong buổi tiệc tối hôm qua, hình như cô ta là phục vụ, lúc ấy tình huống khẩn cấp, anh chỉ vội vã liếc nhìn cô ta, nếu không phải vừa rồi gặp lại cô ta lần nữa,
có lẽ anh đã quên.”
Lương Chân Chân kinh ngạc há hốc miệng không
khép lại được, “Không thể nào, sao có chuyện trùng hợp như vậy? Tối hôm
qua… Sao em không nhìn thấy cô ấy/” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: không
trách được vì sao Cát Xuyến biết mình nằm viện, thì ra Kiều Tuyết Nghiên nói cho cậu ấy biết, đây cũng là lý do vì sao hai người đi chung, đáp
án cuối cùng đã được mở.
Vẻ hối tiếc trên mặt cô bị Đằng Cận Tư
thu hết vào mắt, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười như ý, công phu
gạt người của nai con quá kém, chỉ cần nói sơ một chút gì đó, cô đã bị
lộ.
“Cho nên, em biết Kiều Tuyết Nghiên ở thành phố C.” Giọng nói trầm thấp của anh giống như chiếc búa dlqd đánh vào trong lòng Lương
Chân Chân, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông xã, anh phát hiện ra rồi hả?
Cho tới bây giờ, cô không còn cách nào giấu giếm chuyện này nữa, nhìn sắc
mặt a Tư, giống như rất tức giận, cô đột nhiên cảm thấy mình rất vô
dụng.
“A Tư, xin lỗi, em không cố ý gạt anh, lần đầu gặp Kiều
Tuyết Nghiên ở trong sân đại học F với Cát gia, lúc ấy em vô cùng giật
mình, còn do dự thật lâu không biết có nên nói cho anh không, nhưng nghĩ tới anh nói muốn triệt để buông bỏ khúc mắc, nên em không quyết định
chắc chắn được, mà em… Đã đánh giá thấp duyên phận của hai người, em…
Chỉ không muốn anh bị tổn thương mà thôi.” Giọng Lương Chân Chân hơi uất ức, đồng thời cũng rất tự trách.
Cô không muốn nhìn thấy sự việc phát triển đến mức này, a Tư giận mình cũng là việc nên làm, dù sao
người kia cũng là mẹ ruột của anh, anh có quyền biết.
“Họ đã trở lại bao lâu?” Giọng Đằng Cận Tư rất lạnh rất nhẹ, khiến cho người ta
không phân biệt được sự chân thật trong
cảm xúc của anh.
“Từ khi em gặp Kiều Tuyết Nghiên đến nay, ước chừng gần nửa tháng.”
Lương Chân Chân chưa nói cho anh biết ngày thứ hai sau khi Thẩm Ý Linh và
Kiều Tuyết Nghiên tới thành phố C đã gặp họ ở trung tâm thương mại, coi
như Thẩm Ý Linh đã quên dáng vẻ con trai như thế nào, nhưng dòng họ của
anh ở thành phố này là độc nhất vô nhị, lại thêm quyền thế tượng trưng
cho địa vị, bà có không nhanh nhẹn, cũng sẽ phát hiện.
Hơn nữa,
hai người đã trở lại lâu như vậy, chỉ cần có lòng muốn gặp con trai,
không lo không có cơ hội, chậm chạp không lộ diện, nói lên điều gì chứ?
Thêm nữa con gái của bà còn thân thiện với bọn họ, chẳng lẽ bà cứ thờ ơ
sao?
Trên đời này, sao có người mẹ nào có thể nhẫn tâm như vậy?
Lòng Đằng Cận Tư nặng trĩu trong nháy mắt, nhéo chặt liên tiếp, bà ấy… Rõ
ràng đã trở về nửa tháng, nếu không phải mình phát hiện, chẳng lẽ bà ấy
định cả đời không xuất hiện trước mặt anh sao?
Bà đã hoàn toàn quên rằng mình còn có một…
… Con trai sao?
Vốn cho rằng, mình có thể không quan tâm, nhưng khi thực sự xảy ra, vẫn sẽ quan tâm rất quan tâm.
Trên đời này, không có đứa bé nào không nhớ mẹ, không có đứa bé nào không
nghĩ đến tình thương của mẹ, cho dù bọn họ không nói ra, nhưng trong
lòng bọn họ, vẫn ôm ấp một phần mong đợi.
“A Tư…” Lương Chân Chân cầm tay anh, phát hiện tay anh lạnh như sắt lạnh, thời tiết lạnh một
phần, chỉ sợ lạnh trong lòng chiếm nhiều hơn, cô bắt đầu hận người phụ
nữ kia!
Bầu trời xám xịt đã xuất hiện bông tuyết, giống như điệu Valse trong đêm tối, cô đơn, tịch mịch…
Đằng Cận Tư nhíu mày đứng đó giống như pho tượng, mặc cho bông tuyết bay
lượn trong không trung ở quanh thân anh, khiến cho người ta có cảm giác
tiêu điều cô độc, đáy mắt tràn đầy đau lòng và
cô đơn, Lương Chân Chân đột nhiên phát hiện mặc dù bọn họ gần trong gang tấc, nhưng lại cách xa như nước non vạn dặm xa vời không thể chạm tới.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ, a Tư chưa bao giờ có dáng vẻ này, cô rất đau lòng.
“Hu hu… A Tư, anh không cần có dáng vẻ như vậy, em rất sợ hãi, bé cưng cũng sợ.” Lương Chân Chân mím môi “hu hu” khóc lớn, hai tay nhỏ bé níu lấy
áo khoác ngoài của anh thật chặt, hai mắt đẫm lệ theo dõi anh, không
buông tha bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt anh.
“Nai con, đừng khóc, anh không sao.” Đằng Cận Tư đưa tay lau nước mắt trong suốt trên
khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, có cưng chiều, có đau xót.
Lương Chân Chân hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cho dù em che giấu chuyện Kiều Tuyết Nghiên, anh cũng không thể để cho em và cục cưng lo sợ, bác
sỹ nói thân thể em yếu ớt, phải giữ tâm tình vui vẻ, mà em vừa nhìn thấy anh không vui, em cũng sẽ khổ sở theo, đồng ý với em có được không?
Đừng buồn.”
Đằng Cận Tư có bất đắc dĩ nho nhỏ với lời của cô,
nhưng lại không thể không đồng ý, chỉ có thể gật đầu một cái, “Được, anh đồng ý với em.”
“Lúc này mới không kém lắm.” Lương Chân Chân
cười rộ lên, nhón chân khẽ hôn lên môi mỏng của anh, “Về sau cho dù gặp
phải chuyện gì, chúng ta đều cùng chia sẻ lẫn nhau, ai cũng không cho
phép vụng trộm trốn tránh đau lòng, nếu làm sai, phạt ngủ trong thư
phòng một tháng!”
Hả… Đây gọi là hình phạt gì?
“Phía bà nội, chúng ta cứ giấu trước, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, sợ thân thể bà không chịu nổi.”
“Ừ, em biết rõ.” Lương Chân Chân dịu dàng đáp, cô không hề muốn sóng trước
chưa dừng sóng sau đã tới, thân thể của chính cô cũng không chịu đựng
nổi!
Trở lại phòng bệnh, cảm giác ấm áp hơn nhiều, Lương Chân
Chân cởi áo và mũ lông treo lên, Hạ Đông lập tức bưng tới canh cá nóng
hổi, để cho bọn họ uống trừ lạnh.
“Bà nội, ngoài trời xuất hiện
bông tuyết rồi, bà về nghỉ ngơi chút đi, có a Tư ở cùng cháu.” Lương
Chân Chân vừa uống canh vừa nói.
“Được, ngày mai bà nội trở lại
thăm cháu.” Đằng lão phu nhân cười ha hả đứng dậy, đuôi mắt nhìn thấy
mắt cháu dâu hồng hồng, giống như vừa khóc, kinh ngạc mở miệng, “Chuyện
gì xảy ra? Đang êm đẹp sao lại khóc?”
“Dạ? Không có?” Lương Chân Chân vô tội mở lớn hai mắt.