"Anh Nam Cung, anh
đang nói chuyện bí mật gì với Tuyết Nghiên vậy? Không bằng nói cho bọn
em biết đã xảy ra chuyện gì được không?" Một cô nữ sinh trong nhóm chớp
chớp đôi mắt to nói.
"Khụ. . . . . . Dao Dao, em còn chưa giới
thiệu mấy người đẹp này cho anh đó." Nam Cung Thần không để lại dấu vết
nói sang chuyện khác, nếu anh dám nói chuyện tối hôm đó ra, chỉ sợ cô
gái tên "Tuyết Nghiên" sẽ nhào tới liều mạng với bản thân, dáng vẻ
giương nanh múa vuốt lúc nãy giống như con báo, có chút. . . . . . đáng
yêu.
Lúc này Nam Cung Dao mới ý thức được mình bị hấp dẫn bởi
chuyện của anh trai và Tuyết Nghiên, cho nên quên giới thiệu, vội vàng
chỉ vào bốn vị nữ sinh bên cạnh giới thiệu theo thứ tự: "Người đẹp gốc
hoa Kiều Tuyết Nghiên, Hàn Nhạc Nhạc đáng yêu, Tôn Viện dịu dàng thục
nữ, cuối cùng là đại tỷ của kí túc xá bọn em Đại Kim Miêu."
"À, anh đẹp trai này không cần mình giới thiệu nhiều rồi..., Nam Cung Thần, anh trai kính yêu của mình."
Kiều Tuyết Nghiên là người gốc Hoa? Trong long Nam Cung Thần hơi giật mình,
không khỏi thoáng nhìn qua cô, lại bị cô trợn mắt nhìn lại, anh bất đắc
dĩ nhún nhún vai, xem ra hai người bọn họ đã kết thù.
"Này! Vừa
ăn vừa nói chuyện đi! Hai người vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của
Nhạc Nhạc!" Nam Cung Dao cười đến giống như một con mèo thích trộm, mắt
đẹp vòng tới vòng lui ở giữa Kiều Tuyết Nghiên và anh trai, bây giờ ba
cô mẹ quan tâm nhất chính là chuyện lớn cả đời của anh trai, thoáng một
cái đã 30 rồi, còn chưa có người yêu, cả ngày lẫn đêm chỉ biết công
việc, cô cũng từng muốn giới thiệu bạn học cho anh trai, nhưng cảm thấy
đối với anh trai thì họ hơi ngây thơ.
Cũng may hôm nay có phát
hiện đặc biệt, nói không chừng anh trai và Tuyết Nghiên có thể ghép
thành một đôi, nếu thật là như vậy, ba mẹ sẽ vui mừng.
"Dao Dao!" Sắc mặt của Kiều Tuyết Nghiên không được tự nhiên hô một tiếng, đồng
thời không quên trừng Nam Cung Thần một cái, nếu như anh dám nói ra, cô. . . . . . cô tuyệt đối không tha cho anh!
"Chẳng lẽ không thể
nói sao? Chẳng lẽ có bí mật gì hay sao?" Nam Cung Dao nháy mắt, trên mặt viết đầy hai chữ hứng thú, Hàn Nhạc Nhạc và Kim Miêu ngồi ở bên cạnh cô cũng hào hứng bừng bừng, chỉ có Tôn Viện rất thục nữ nửa mím môi, nở nụ cười tiêu chuẩn không lộ răng, yên lặng.
"Thật ra thì, bọn anh chỉ quen biết trong bữa tiệc." Nam Cung Thần thật sự chỉ nói đơn giản.
Kiều Tuyết Nghiên còn tưởng rằng anh muốn nói ra cái chuyện kinh thế hãi
tục, cô sợ đến tim đập thật mạnh, thật may là anh chỉ nói một câu như
vậy, nhưng không ngờ mấy thiếu nữ nhiều chuyện không thám thính ra chút
gì thì sẽ không bỏ qua .
"Sau đó thì sao?" Trong mắt của Nam Cung Dao và ba nữ sinh bên cạnh tỏa sáng, đang mong đợi phần tiếp theo.
"Không có sau đó!" Kiều Tuyết Nghiên không nhịn được giành đáp.
"Im lặng! Bây giờ để cho anh mình nói, đợi lát nữa Tuyết Nghiên bổ sung
sau...!" Ngón tay của Nam Cung Dao đặt lên môi, làm ra động tác im lặng, thật giống như đang nói: bọn mình đã không truy cứu chuyện bạn lén tụi
mình đi dự tiệc, nhưng chuyện này phải thành thực khai báo.
O(╯□╰)o Kiều Tuyết Nghiên rất bất đắc dĩ, mấy cô bạn cùng phòng này của cô thật đúng là vừa đáng yêu lại vừa bá đạo.
"Sau đó à!" Nam Cung Thần cố ý kéo dài âm điệu, "Không biết cô ấy bị ai đẩy
một cái, chợt nhào vào trong lòng anh. . . . . ." Lời này thành công làm cho bốn nữ sinh ở đây kinh ngạc, tám con mắt đồng thời nhìn về phía
Kiều Tuyết Nghiên, cô mắc cỡ đến nỗi muốn tìm cái lổ để chui vào, lập
tức đứng lên, "Anh gạt người! Hoàn toàn không phải là như vậy!"
"Bình tĩnh đừng nóng, anh còn chưa nói xong ! Sau khi cô ấy nhào vào người
anh, khay nước đụng vào người anh, vì vậy, cả người anh dính đầy rượu
đỏ, làm cho anh rất nhếch nhác." Giọng điệu của Nam Cung Thần trầm bồng
du dương, miêu tả chi tiết, không biết rằng Kiều Tuyết Nghiên đang tức
đến muốn nổ tung!
Người này, đúng là tên lưu manh! Thật sự không biết tại sao Dao Dao lại là em gái của anh ta! Không giống một chút nào!
"A! Sao cảm thấy giống như mấy cảnh trong phim thần tượng, Tuyết Nghiên,
mình nhớ có một hôm bạn nói đi làm thêm, chắc là hôm đó chứ?" Tôn Viện
vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi.
"Đúng, đêm hôm đó mình làm
phục vụ trong bữa tiệc." Lúc nói chuyện Kiều Tuyết Nghiên nhìn chằm chằm Nam Cung Thần không chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn
ông đáng ghét như vậy! Từ nay về sau, cô và anh thù không đội trời
chung!
"Woa! Tuyết Nghiên, lần sau bạn cũng giới thiệu tụi mình
đi đi, nói không chừng có thể có một cuộc gặp gỡ định mệnh." Hàn Nhạc
Nhạc khoa trương khép tay, cặp mắt hình trái tim.
Kiều Tuyết Nghiên đưa tay sờ cái trán của cô, lại sờ trán của mình, "Nhạc Nhạc, bạn không có phát sốt chứ?"
Kim Miêu và Nam Cung Dao ở một bên cũng không nhịn được bật cười vui vẻ,
Tôn Viện mím môi cười thục nữ, Hàn Nhạc Nhạc đau khổ gắp một đống thịt
bò ăn, kết quả cầm đũa không chặt, rơi vào bên trong nồi lẩu, văng lên
thủy tinh, vừa lúc Nam Cung Thần đưa tay ra gắp thức ăn, bỏng khiến anh
lập tức rút tay về, nhưng cuối cùng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Sau khi mấy nữ sinh
sửng sốt hai giây, liền cười to ra tiếng, ngay cả Kiều Tuyết Nghiên đang tức giận, cũng cười đến vui vẻ.
"Huhu. . . . . ." Hàn Nhạc Nhạc lại khóc, cô quá mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi.
Nam Cung Thần hơi nhức đầu đi vào trong toilet xả nước, bữa cơm này, ăn thật sung sướng.
"Nhạc Nhạc, bạn khóc cái gì chứ! Bạn làm chuyện mình luôn muốn làm, bạn quá
dũng cảm!" Kiều Tuyết Nghiên cười đến muốn chảy nước mắt.
Lời của cô khiến Hàn Nhạc Nhạc càng khóc dữ dội hơn, ba người kia chỉ có thể
luôn miệng an ủi, thật vất vả mới khiến Hàn Nhạc Nhạc ngừng tràn lan
"Nước lũ" , hai mắt to hồng hồng tội nghiệp nhìn Nam Cung Thần, "Anh Nam Cung, thật xin lỗi, vừa rồi em không cố ý, tay của anh, còn đau không?"
"Không đau, mau ăn đi." Nam Cung Thần thấy con gái người ta khóc đến hai mắt
đều đỏ, khó tránh khỏi có chút không đành lòng, vì vậy, một bữa cơm, anh cực kỳ chăm sóc Hàn Nhạc Nhạc.
Kiều Tuyết Nghiên hung hăng khinh bỉ anh nhiều lần ở trong lòng, cũng không phải bởi vì ghen, mà cảm thấy anh như hoa tâm đại củ cải, trêu chọc con gái khắp nơi, thật là một sắc - lang!
Trong mắt Nam Cung Dao sự tức giận của cô giống như là
đang ghen, cắn chiếc đũa, mắt to vòng tới vòng lui, rốt cuộc anh trai
thích ai vậy? Trước thì giống như là Tuyết Nghiên, sao bây giờ lại cảm
thấy giống như là Nhạc Nhạc?
Không được! Tối nay cô phải nghiêm
hình ép hỏi, nói thật lòng, cô cảm thấy Tuyết Nghiên thích hợp với anh
trai hơn, Nhạc Nhạc hơi trẻ con, như búp bê pha lê dễ vỡ, hơn nữa gia
cảnh giàu có, thuộc về loại hình tiểu thư, bối cảnh gia đình của hai
người hơn kém nhau một trời một vực.
Tuyết Nghiên thì ngược lại,
mặc dù là du học sinh, nhưng tính tình của cô hoạt bát nhiệt tình, lấy
việc giúp người làm niềm vui, tuyệt đối không ra vẻ, còn thường xuyên
tranh thủ đi ra ngoài làm thêm, về điểm này, cô thích cô ấy.
Trong lúc ăn cơm, gò má của Hàn Nhạc Nhạc vẫn ửng hồng, thỉnh thoảng đắm đuối đưa tình nhìn về phía Nam Cung Thần, thật ra thì, lúc đầu nhìn thấy
anh, mình đã thích, đẹp trai, tuấn lãng, có mùi vị của người đàn ông
thành thục, còn vô cùng hài hước, là loại hình cô thích, vốn cô còn
tưởng rằng anh và Tuyết Nghiên có cái gì đó, kết quả dường như hai người thấy ngứa mắt với nhau, cô cũng không cần khách khí.
Trong lúc
đó, Nam Cung Dao giả vờ cầm lấy điện thoại của anh trai chơi, lặng lẽ
lưu số của Tuyết Nghiên, cô vẫn cảm thấy, anh trai có hứng thú với Tuyết Nghiên, bởi vì ánh mắt của anh trai nhìn cô ấy rất. . . . . . lưu manh.
Cơm nước xong, Nam Cung Thần liền muốn chạy về công ty, buổi chiều còn có
một núi công việc bận rộn! Lúc gần đi, vẫn không quên đá lông nheo với
mấy người đẹp, rồi tiêu sái xoay người đi.
"Rất đẹp trai!" Hàn Nhạc Nhạc nói, hoa si nhìn bóng lưng của Nam Cung Thần.
Kiều Tuyết Nghiên vẫn tức giận lẩm bẩm một câu, "Hoa Hồ Điệp!"
Trở lại túc xá, Hàn Nhạc Nhạc liền hỏi Nam Cung Dao số điện thoại của anh
trai cô ấy, một bộ dáng cô gái nhỏ, ba người kia đều rất bất đắc dĩ, cái cô Hàn Nhạc Nhạc này, hoàn toàn không có thuốc nào cứu được rồi !
Đột nhiên Kiều Tuyết Nghiên nghĩ tới một vấn đề, còn chưa trả áo sơ mi cho
anh, mà mình, cũng không có số điện thoại của anh, để cô đi hỏi Dao Dao, cô không hỏi được, cũng không muốn các bạn cùng phòng biết chuyện áo sơ mi, thôi! Nếu có cơ hội gặp lại, thì trả cho anh ta, nếu không gặp
được, thì thôi.
Lại không biết, giữa hai người bọn họ chỉ mới bắt đầu.
*****
Sau khi Lương Chân Chân tự thay áo cưới, liền không muốn cởi ra rồi, vừa
người đến khiến cô kinh ngạc, nhìn người trong gương da trắng nõn nà, má đào mặt trái xoan, ngón tay không tự chủ được đặt lên gương mặt, ai
cũng nói khi phụ nữ mặc váy cưới là lúc đẹp nhất, rốt cuộc cô cũng cảm
nhận được.
Đều do áo cưới này quá đẹp, cho nên mới làm cô trở nên quyến rũ như thế.
"Thiếu phu nhân, cô thật là đẹp!" Hạ Đông không nhịn được ca ngợi nói.
Cô mím môi cười đến hạnh phúc mà ngọt ngào, bảo Hạ Đông chụp hình, gửi cho ông xã xem, anh sẽ có phản ứng gì đây?