Buổi tối, mấy người Nam Hoa Cẩn la hét muốn nháo động phòng, Đằng Cận Tư
lạnh lùng liếc bọn họ, lời ngầm chính là: Nháo động phòng? Không muốn
sống phải không?
Lương Chân Chân vui vẻ chạy tới chạy lui bên
cạnh bọn họ, dí dỏm chỉ bụng, “Bây giờ tôi đang là ba người đó? Các cậu
có can đảm này sao?”
Vì vậy bọn họ chỉ có thể thất bại rời đi,
đêm tân hôn của đại ca, bọn họ nhất định chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà
hâm mộ, Mạc Đông Lăng còn tốt hơn một chút, bà xã và đứa nhỏ đều đã có,
Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn thuộc về người chưa xác định, cho nên định hợp thành nhóm bắt nạt Mạc Tiểu Tứ.
“Hai người, làm ơn tránh xa
em ra! Em không có thời gian chơi cùng hai người đàn ông to lớn, em là
người đã có bà xã và đứa nhỏ!” Mạc Đông Lăng tỏ vẻ.
“Thôi đi! Mật Lạp Bối Nhi người ta còn chưa đồng ý gả cho cậu!” Nông Dịch Tiêu dội một chậu nước lạnh.
“Anh thuần túy chính là ghen tỵ! Mật Mật cô ấy nhất định sẽ gả cho em đấy,
hừ! Cho các anh hâm mộ chết, đến lúc đó con em chính là lão đại.” Mạc
Đông Lăng tỏ vẻ tự hào.
Khi anh thấy phiên bản nhỏ rất tương tự
mình thì tâm tình kích động không gì nói rõ, thông qua tiếp xúc anh dần
nhớ lại chút chuyện lặt vặt cũ, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian
vô cùng sung sướng…
“Lại nói, cậu có thể có một cậu con trai
thông minh khả ái như thế, vẫn là công của tôi – giúp một tay.” Nam Hoa
Cẩn cười xấu xa nghịch nhẫn bằng đá quý đen trên
tay.
“Cái rắm! Nửa xu quan hệ với anh cũng không có! Ít dán vàng lên mặt mình đi!” Mạc Đông Lăng oán hận trừng mắt liếc nhìn tam ca.
“Cậu để nhị ca phân xử thử xem, năm đó nếu không có đề nghị của tôi, cậu có
thể gặp Mật Mật sao? Không gặp được, đương nhiên sẽ không có con trai,
tôi nói có đúng không?” Nam Hoa Cẩn tỏ vẻ vô tội.
Nông Dịch Tiêu vội vàng gật đầu, “Không sai, tứ đệ em phải cảm ơn tam ca thật tốt.”
“Nếu nhị ca và tam ca đều cảm thấy cuộc gặp gỡ của em không tệ, vậy hai
người rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng cũng thử một lần? Có khi sẽ gặp cực phẩm tốt hơn.” Mạc Đông Lăng cười vô cùng vui vẻ.
Cặp mắt lưu ly xanh nhạt của Nam Hoa Cẩn híp lại, “Thật sao?”
“Tam ca, không phải anh luôn thích chơi trò chơi mạo hiểm nhất sao? Em cảm
thấy chuyện này mạo hiểm hơn bất kỳ trò chơi nào.” Mạc Đông Lăng thuần
túy chính là đang khiêu khích.
“Chẳng lẽ cậu không biết, tôi đã có phụ nữ?” Nam Hoa Cẩn nhếch miệng cười như con nít.
Mạc Đông Lăng giật mình há to mồm, “Hả?”
Ngay cả Nông Dịch Tiêu cũng ngây ngẩn cả người, khóe miệng co quắp mạnh mấy cái, “Em có phụ nữ? Chuyện từ lúc nào?”
“Ừ! Tạm thời giữ bí mật.” Nam Hoa Cẩn cười đến vô hại, ngón tay thon dài lại đút vào trong túi quần, thản nhiên rời đi.
Để lại Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng hai mặt nhìn nhau, hơi mê man, Nam
tam thiếu giống như tiên giáng trần luôn không dính khói bụi trần gian
lại có phụ nữ? Vậy sẽ là kiểu phụ nữ nào?
Bọn họ rất tò mò, nếu Nam Hoa Cẩn cố ý không nói cho bọn họ biết, muốn biết cũng thật khó khăn.
Hôn lễ kết thúc, Đằng Cận Tư vẫn phái máy bay riêng đưa từng bạn bè thân
thiết đường xa mà đến về nhà, Lương Chân Chân và Úy Hợp Hợp còn có Mật
Mật mấy người lưu luyến không rời mà chia tay, tạm thời chia xa vì lần
gặp lại tiếp theo, họ đang mong đợi.
Sau khi trở lại thành phố C, cách lễ giáng sinh không còn mấy ngày, một ngày trước khi bọn họ trở
về, gần như các tòa soạn báo lớn đều đưa tin về hôn lễ hoàng kim được cử hành trong pháo đài cổ ở nước Anh của bọn họ, mặc dù không chính mắt
nhìn thấy, nhưng thông qua những cách khác lấy được những bức hình chụp
hôn lễ, một khi phát hành, lập tức bán hết sạch.
Trong khoảng
thời gian ngắn, Lương Chân Chân trở thành cô dâu mới được mọi người hâm
mộ ao ước nhất, quá hạnh phúc! Nguyên bộ áo cưới mặc trên người cô cùng
trang sức đi kèm chỉ sợ đã có giá trị mấy chục triệu, chứ đừng nói tới
những thứ khác, thật sự làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
Mặc
dù tuổi Thẩm lão phu nhân đã cao, nhưng bà vẫn kiên trì xem báo hàng
ngày, cho nên cũng biết “Cháu gái” của mình được gả rất tốt, lúc ấy giận đến mức ném báo đi, một hồ ly tinh sinh một tiểu hồ ly tinh lại có thể gả vào hào môn làm vợ chính! Tiểu Nhã của bà cho đến nay vẫn không ai hỏi thăm, bà không nghĩ ra, trong lòng có nỗi tức giận không có nơi phát tác.
Vì tiểu hồ ly tinh đó, con trai không
tiếc cãi nhau với mình, suy nghĩ một chút bà vẫn giận, nếu nó sống không tốt mình còn có thể hả hê đi cười nhạo nó, nhưng vẫn cứ không như mong
muốn, nó lại có thể được gả vào nhà họ Đằng quyền quý nhất thành phố C,
đó là nơi bao nhiêu người chen chúc mơ tưởng đi vào, thật đúng là vận
cứt chó quá đầy đủ!
Thẩm lão phu nhân tức giận bất bình mắng, sau khi mắng xong lại cảm thấy trong lòng trống trải, có một cảm giác phức
tạp quấn quanh trái tim, cả đời này của bà vẫn luôn rất mạnh mẽ, vì lợi
ích của gia tộc, bà có thể bất chấp tất cả, thạm chí đã làm chút chuyện
trái với đạo đức, nhưng quay đầu lại, giống như cái gì bà cũng không có
được, ngược lại mất đi quá nhiều thứ.
Bà, thật sự sai lầm rồi sao?
Không! Bà không làm sai! Không có làm sai…
Kiều Tuyết Nghiên nhìn thấy tin tức đặc biệt hưng phấn trong nháy mắt, người trên hình lại là Đằng đại ca và chị Lương mà cô biết, cô vẫn cho rằng
bọn họ đã kết hôn rồi,
không ngờ vừa mới cử hành hôn lễ.
Chị
Lương thật hạnh phúc, dáng vẻ mặc áo cưới đứng trong pháo đài cổ của chị giống như một công chúa, thật xinh đẹp! Bọn họ thật xứng đôi!
Quá khứ vui vẻ khiến trong lòng cô hơi mất mát, cô vốn tưởng rằng bọn họ là bạn bè, chị ấy kết hôn ít nhất cũng nói cho mình, thật sự không nghĩ
tới chị ấy vốn không đề cập tới chuyện kết hôn, chẳng lẽ, vẫn do mình tự mình đa tình sao?
“Mẹ, chị Lương và Đằng đại ca cử hành hôn lễ ở nước Anh.” Cô làm ổ trên ghế sa lon buồn buồn nói.
Thẩm Ý Linh ngồi bên cạnh xem ti vi khẽ sửng sốt rồi khôi phục ngay lạnh
nhạt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rồi tiếp tục xem ti vi của bà.
“Mẹ! Con lại không biết, ôi…! Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên có bất cứ chuyện
gì đều nói với mẹ của mình, hai mẹ con có lúc giống như bạn bè.
Dĩ nhiên Thẩm Ý Linh thầm hiểu trong lòng Lương Chân Chân không nói
nguyên nhân cho tiểu Nghiên, nhưng bà không thể nói cho con bé biết, vì
để cho con bé yên tâm, bà chỉ có thể họa vô đơn chí, “Đã sớm nói cho
biết tri nhân tri diện bất chi tâm *, con coi người ta như bạn bè, nhưng chưa chắc người ta đã coi con là bạn, hơn nữa, bọn họ là gia đình như
vậy, chúng ta không với cao nổi.”
(*) tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt mà không biết lòng.
Chân mày thanh tú của Kiều Tuyết Nghiên nhíu chặt, cô hết sức không muốn tin lời mẹ nói là thật, nhưng sự thật đặt ở trước mắt, cô rất mệt mỏi, tâm
tình thật sự không tốt.
Ban đầu Lương Chân Chân cũng có cân nhắc
có nên mời Tuyết Nghiên đi tham gia hôn lễ không, nhưng lo lắng cho tâm
tình của a Tư, cô đã từ bỏ ý định này, về bản chất Tuyết Nghiên là một
cô gái tốt, nhưng mẹ cô ấy thật sự khiến cho người ta ghét.
“Mẹ, nhưng con cảm giác chị Lương không phải người như vậy.” Kiều Tuyết
Nghiên cắn môi nói rất khó khăn, có lúc trong đầu cô thoáng hiện một ảo giác: Mẹ rất không thích cô chơi chung một chỗ với
chị Lương.
“Tiểu Nghiên, con còn nhỏ, không hiểu người lừa ta
gạt trên xã hội, hơn nữa con lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, suy nghĩ đơn
thuần, nào có tâm cơ và mưu đồ như của họ, nghe lời mẹ, sau này chớ lui
tới với họ.” Thẩm Ý Linh cố ý chửi bới Lương Chân Chân.
“Mẹ, nào có kinh khủng như lời mẹ nói chứ? Mẹ…” Có phải mẹ có thành kiến gì đó với chị Lương không?)
Câu tiếp theo Kiều Tuyết Nghiên nhẫn nhịn không nói ra miệng, cô sợ mẹ mất
hứng, cũng sợ mình hiểu nhầm ý tốt của mẹ, trong lòng rất mâu thuẫn.
Mặc dù Diệp Thành Huân và Thẩm Quân Nhã vẫn chưa trở lại thành phố C, nhưng thời đại internet bây giờ, bọn họ đều biết cả rồi, việc Đằng Cận Tư và
Lương Chân Chân cử hành hôn lễ trọng đại trong pháo đài cổ ở nước Anh.
Mẹ Thẩm vốn không muốn cho con gái biết, nhưng bà khó lòng phòng bị, cho
neen trong lòng bà vô cùng bất an không yên, sợ bệnh con gái tái phát,
ai ngờ con bé giống như không có việc gì, một chút phản ứng đặc biệt
cũng không có.
Thật ra thì Thẩm Quân Nhã bị kích thích, trước kia cô khổ tâm chuẩn bị kỹ mấy chuyện này chính là vì để chửi bới Lương
Chân Chân, để cho cô ta mang tiếng xấu, đồng thời cũng vì để xoay chuyển trái tim Quý Phạm Tây, thật không nghĩ đến kết cục sẽ như vậy, cô không cam lòng, vô cùng không cam lòng, nhưng có thể làm sao đây?
Cô bỏ ra quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều.
So với việc cô không cam lòng, biểu hiện của Diệp Thành Huân rất lạnh
nhạt, ba năm, mỗi lần nhớ tới việc làm như bị ma quỷ ám ảnh anh đã cảm
thấy cực kỳ xấu hổ, ánh mắt thất vọng và đau lòng của mẹ đến nay vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.
Trước kia, lúc Chân Chân thích anh, anh
không biết quý trọng, đợi đến sau khi mất đi, anh mới ý thức được mình
bỏ lỡ quá nhiều, cũng không có tư cách có được cô.
Nhưng khi đó
anh vẫn còn ôm ảo tưởng, cảm thấy Chân Chân thật sự thích anh, cho tới
khi bị Thẩm Quân Nhã d1end4nlequ11ydon hấp dẫn, thông đồng làm bậy với
cô ta, chửi bới danh dự Lương Chân Chân, hại cô sinh non, xa xứ ba năm.
Thấy hôm nay cô hạnh phúc như vậy đứng cạnh người đàn ông đó, mặt mày không
giấu được niềm vui sướng và ngọt ngào, áy náy trong lòng anh mới giảm
bớt một chút.
Lại một cái tết âm lịch nữa, anh rất muốn gặp cô một chút, cũng hy vọng cô có thể tha thứ cho mình.