Thật ra thì chuyện là như vậy, Kiều Tuyết Nghiên từ nhỏ đã biết rõ Trung Quốc có một ngày lễ
truyền thống gọi là “Tết âm lịch”, chỉ tiếc vẫn chưa có dịp thử nghiệm
chân chính, khó có được năm nay học tại đại học F, cô năn nỉ mẹ đón một
tết âm lịch ở Trung Quốc, Thẩm Ý Linh bị cô cầu khẩn, trong lòng mềm
nhũn, đồng ý.
Mấy ngày nay, trong phố lớn ngõ nhỏ treo đầy đèn
lồng màu đỏ, trước cửa từng nhà cũng dán đôi liễn màu đỏ, khắp nơi tràn
đầy vui mừng, rất có không khí lễ mừng năm mới, cảm giác khi ở nước
ngoài hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên sao! Khó trách có hưng
phấn nho nhỏ, nhưng ngoài hưng phấn, cô lại cảm thấy hơi nhàm chán, bởi
vì trong lễ mừng năm mới mọi người không ra cửa, cô hỏi Dao Dao mới biết trong lễ mừng năm mới chính là cả nhà đoàn viên, đêm ba mươi ăn cơm tất niên, mùng một đến mười lăm là thời gian thăm bạn, cô thử hỏi dò mẹ,
nơi này có người thân của mình không, ví dụ như ông bà ngoại? Còn có
phía cha?
Thẩm Ý Linh cho đáp án rất khẳng định, “Không có, ông
bà ngoại qua đời từ sớm, bên người thân của cha con cũng đã gần ba mươi
năm không qua lại, coi như hết.”
Đáy lòng Kiều Tuyết Nghiên hơi
mất mát, nhưng cô không thể hiện ra, cho nên trong bữa cơm tối tất niên
một nhà đoàn viên, chỉ có hai mẹ con cô, đầu năm mồng một hai người còn
không ra cửa, người trên đường thưa thớt, đi ra ngoài cũng không có ý tứ gì, còn không bằng ở nhà xem ti vi.
Đến mùng hai tết, Kiều Tuyết Nghiên thật sự buồn bực, mùa xuân này giống như mà mùa đau khổ với cô, ở chỗ này không có đến nửa người thân, bạn bè thì có mấy người như vậy, nhưng tất cả đều có người nhà của mình, chuyện của
mình, sao có thời gian nói chuyện phiếm với mình, đi chơi với mình?
Cho nên, cơm nước xong, cô cùng mẹ đi công viên tản bộ, hóng mát một chút, còn chơi thể dục dụng cụ.
Nhưng chưa từng nghĩ, Thẩm Ý Linh thân thể luôn luôn khỏe mạnh đột nhiên
không có điềm báo trước mà té xỉu, Kiều Tuyết Nghiên bị sợ đến trợn tròn mắt, hơi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, sau một phút cô mới ngồi
xổm xuống lay thân thể mẹ, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh đi! Đừng dọa
con!”
Nhưng cho dù cô lay động thế nào, Thẩm Ý Linh cũng nằm yên
không động đậy, may mắn lúc đó bên cạnh có người đi đường tốt tâm, giúp cô đỡ Thẩm Ý Linh té xỉu dậy, để cho cô gọi điện thoại cấp cứu 120,
không chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất.
Dọc theo đường đi, cô vẫn luôn cầu khẩn mẹ ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, cô lấy
điện thoại di động ra, lại phát hiện không có người bạn nào có thể nhờ
giúp đỡ, bạn tốt chơi đùa với cô từ nhỏ đều ở Thụy Sỹ, cách xa vạn dặm,
nước xa không cứu được lửa gần, dò đến số của Nam Cung Dao, do dự nhiều
lần vẫn không gọi, buổi sáng cô ấy còn gửi tin nhắn cho mình nói định về nông thôn chúc tết bà ngoại, giờ này khẳng định còn chưa về.
Đến bệnh viện, cô nhìn mẹ được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, trong lòng
nóng nảy như lửa đốt, trong chốc lát, y tá đi ra, kêu cô đóng viện phí
trước, cô mới nhớ ra lúc ra cửa mình không mang theo tiền, lập tức cầu
xin y tá, tiến hành phẫu thuật cho mẹ trước, cô lập tức về nhà lấy tiền.
“Tiểu thư, xin lỗi, quy định của bệnh viện trước tiên phải đóng tiền mới có
thể tiến hành phẫu thuật trị liệu.” Trong giọng nói của y tá không chứa
chút tình người.
“Đại khái cần bao nhiêu tiền? Bệnh của mẹ tôi có nghiêm trọng không?” Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy mắt phải nháy liên tục, giống như sắp có chuyện không tốt xảy ra.
“Bệnh của mẹ cô hơi
phức tạp, có thể cần làm phẫu thuật, chẩn đoán bước đầu của bác sỹ có
thể là bệnh bạch cầu lymphocytic cấp tính *, nếu quả thật phải làm phẫu
thuật, ít nhất cần mười mấy vạn.” Y tá đoán ước chừng đại khái.
(*) Bạch cầu lymphocytic cấp tính (All) là một loại ung thư máu và tủy
xương – mô xốp bên trong xương, nơi các tế bào máu. Từ “cấp tính” trong
bệnh bạch cầu lympocytic cấp tính xuát phát từ thực tế là bệnh tiến
triển nhanh chóng và tạo ra các tế bào máu trưởng thành.
“Cái gì? Bệnh bạch cầu?” Bước chân Kiều Tuyết Nghiên lảo đảo, bị những lời này
đánh động sắp đứng không vững, mẹ của cô bình thường rất tốt, sao lại
mắc bệnh bạch cầu?
“Đúng vậy, cô phải chuẩn bị tâm lý trước thật tốt.”
“Không thể nào! Nhất định là các cô chẩn đoán sai rồi! Thân thể mẹ tôi nhất
định khỏe mạnh, sao lại mắc bệnh bạch cầu?” Kiều Tuyết Nghiên kích động
nói.
Y tá dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cô đã nhìn thấy quá
nhiều người thân giống như vậy, đã sớm tự nhiên lạnh nhạt rồi, không nhịn được nói: “Đóng tiền trước, nhanh chóng làm
phẫu thuật mới có cơ hội chữa trị tốt cho mẹ cô, nhốn nháo chói tai có
ích lợi gì?”
Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn bi thương, kể từ sau khi cha qua đời, tiền để dành của cô và mẹ không nhiều, trừ tiền dành cho cô đi học đã không còn gì cả, cho nên cô vẫn định sau khi học
xong ra ngoài làm kiêm chức kiếm tiền sinh hoạt, giảm bớt gánh nặng cho
mẹ.
Mười mấy vạn là quá nhiều với cô! Hoàn toàn không thể lấy ra, trong nháy mắt, trong đầu thoáng qua rất nhiều bóng dáng, gia đình Dao
Dao cũng không được coi là đặc biệt giàu có, cô ấy chắc chắn không giúp
được mình, đám bạn bè ở Thụy Sỹ xa xôi kia cũng không cách nào lập tức
lấy ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ… thật sự đến đường cùng rồi sao?
Đột nhiên, trong đầu cô thoáng hiện bóng dáng Lương Chân Chân, mười mấy vạn chắc chỉ là khoản nhỏ đối với chị ấy, nhưng vấn đề là, chị ấy sẽ giúp
mình sao?
Cắn môi
suy nghĩ mấy phút, cuối cùng cô lấy dũng khí
bấm số điện thoại của chị ấy, trong giọng nói hơi nghẹn ngào, cô sợ, sợ
mẹ giống như cha rời xa mình, để mình không nơi nương tựa nhét vào cõi
đời này.
【Chị Lương, em… Em muốn tìm chị mượn ít tiền.】
“Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Lương Chân Chân tràn đầy nghi ngờ, không biết vì sao, cô có cảm giác chẳng lành.
【Mẹ em cần phẫu thuật, em lập tức không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, em…
Chỉ có thể tìm chị giúp một tay, chị Lương, em nhất định sẽ trả lại cho
chị.】 Kiều Tuyết Nghiên chỉ sợ chị ấy không tin, vội vàng bổ sung.
Trong lòng Lương Chân Chân kinh ngạc không thôi, Thẩm Ý Linh cầm làm phẫu thuật? Đang êm đẹp sao đã ngã bệnh nhập viện rồi?
“Tuyết Nghiên, chị có thể giúp em, số tiền kia cũng không cần em trả gấp, em
có thể nói cho chị, mẹ em bị bệnh gì không?” Cô đi ra hành lang, âm
lượng cố ép nhỏ, không muốn để ông xã nghe được.
【Bác sỹ nói, có
thể là bệnh bạch cầu.】Giọng Kiều Tuyết Nghiên rất bất lực, nếu mẹ thật
sự bị bệnh này, khả năng chữa khỏi cực kỳ nhỏ.
Bệnh bạch cầu…
Lương Chân Chân hoảng hốt lùi lại hai bước, Thẩm Ý Linh lại có thể bị
bệnh bạch cầu? Chẳng lẽ người xấu thật sự có báo ứng? Điều này cũng tới
quá nhanh, mặc dù cô rất ghét bà ta, nhưng vừa nghe tin tức này, tâm
tình cô vẫn rất phức tạp, nhất là con gái người ta còn tìm cô nhờ giúp
đỡ.
“Tuyết Nghiên, em nói số thẻ cho chị, chị lập tức chuyển
khoản giúp em.” Nếu như cô không biết chuyện thì thôi đi, biết mà thấy
chết không cứu không phải phong cách của cô.
【Chị Lương, cám ơn chị, em sẽ vĩnh viễn nhớ ân tình của chị.】
Kiều Tuyết Nghiên nói một đống thiên ân vạn tạ, lúc này cho dù ai giúp cô,
đều chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho cô cảm
động.
Sau khi cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân thở dài một hơi, nói không rõ cảm giác gì.
“Sao lại than thở vậy? Ai gọi tới?” Đằng Cận Tư ung dung đi tới, ân cần hỏi han.
“A Tư, em rất mâu thuẫn…” Lương Chân Chân không
biết mình có nên nói cho anh không, càng không biết nên nói như thế nào, vừa sang năm mới, không thể để cho người ta có một năm yên ổn sao?
“Sao đây?” Đằng Cận Tư giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, giọng nói trầm thấp êm ái.
“Theo em đến ngân hàng một chuyến trước.” Lương Chân Chân cầm ngược lại tay
anh, đi vào trong nhà, từ biệt mẹ Diệp và Diệp Thành Huân, nói có chút
chuyện cần đi trước, ngày khác trở về ở, tỏng lòng Diệp Lan có không nỡ
nhiều hơn cũng chỉ có thể vẫy tay tiễn bọn họ rời đi.
Trên xe, Lương Chân Chân xoắn chặt hai ngón tay, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng, “Ông xã, anh hận Thẩm Ý Linh sao?”
Đằng Cận Tư đang lái xe thân hình hơi khựng lại, rồi khôi phục tự nhiên,
không hiểu sao nai con lại đột nhiên đề cập đến người phụ nữ kia, “Cô ta đã là người không quan trọng với anh.”
“Nếu như… Em nói là nếu
như, bây giờ bà sắp… Chết rồi, anh nghĩ sao?” Lương Chân Chân ấp úng
nói, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của ông xã.
“Rốt cuộc em muốn
nói cái gì?” Đằng Cận Tư nhạy cảm phát hiện kể từ sau khi nai con nhận
điện thoại, cũng hơi không được bình thường..
Trong lòng Lương Chân Chân cân nhắc liên tục, cho dù nói thế nào, người kia vẫn là mẹ a Tư, anh có quyền biết.
“Vừa rồi là Kiều Tuyết Nghiên gọi điện thoại tới, cô ấy nói Thẩm Ý Linh đột
nhiên té xỉu, sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra mới biết bị… Bệnh bạch
cầu.”
Ngón tay Đằng Cận Tư khẽ run, thiếu chút nữa giẫm sai chân thắng, “Cô ta gọi điện thoại cho em nói những thứ này làm gì?”
“Cô ấy muốn tìm em vay tiền, em hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.” Nói tới đây, sự tình lập tức sáng tỏ.
“Chẩn đoán chính xác rồi sao?” Đằng Cận Tư hết sức muốn ngăn chặn tâm tình
của mình, nhưng âm thanh khẽ run vẫn tiết lộ anh đang khẩn trương và lo
lắng, mặc dù anh không muốn thừa nhận đến cỡ nào, dù gì Thẩm Ý Linh cũng là mẹ ruột của anh, nếu bà sống tốt, mình có thể không chút e dè hận
bà, coi bà như người xa lạ.
Nhưng đột nhiên bà bị bệnh bạch cầu, tương đương với mắc bệnh khó trị, nói không chừng ngày nào đó rời khỏi trần gian rồi.
Lúc này, anh nên lấy tâm tình gì đi đối mặt với chuyện này đây?