Thẩm Quân Nhã vốn cho rằng Đằng Cận Tư sẽ nể tình cha mình, sẽ xuống tay lưu tình với mình và mẹ, nhưng cô sai rồi, mức độ nhẫn nhịn của con người
cũng có hạn, không thể cứ nhẫn nhịn mãi.
Hơn nữa, vào thời khắc
mấu chốt, cha cô giống như hư không biến mất, hoàn toàn không biết bị
chuyển đến đâu, cô không có chỗ viện trợ, hận ý trong lòng với Lương
Chân Chân có tăng không giảm, hoàn toàn bị ma nhập rồi.
Đằng Cận
Tư vẫn không động đến cả nhà họ Thẩm, chỉ rất tốt bụng “Mời” Liễu Tình
và Thẩm Quân Nhã ra nước ngoài, đưa đến châu Phi xa xôi mà nghèo khó, để hai người tự sinh tự diệt.
Kiểu trừng phạt này, ở trong mắt Đằng Cận Tư đã là xuống tay lưu tình, người đánh bà xã anh còn có thể bình
yên vô sự, hai người bọn họ tuyệt đối là người đầu tiên.
Từ đó về sau, Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã không bao giờ được phép đặt chân về
thành phố C một bước, khi còn sống, không cho phép xuất hiện trước mặt
anh và người nhà của anh.
Cho dù hai người cầu khẩn khóc lóc thế
nào cũng đã trễ, lúc trước tại sao đi chứ? Rõ ràng chính là chưa thấy
quan tài chưa đổ lệ, tự làm tự chịu, không đáng giá để đồng tình.
Thẩm Bác Sinh yên tĩnh dưỡng bệnh ở biệt thự ngoại ô đương nhiên cũng biết
chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên chút đau lòng nhất thời,
dù sao cũng là bà xã kết tóc se tơ sống với ông hơn hai mươi năm và con
gái, nếu nói một chút lưu luyến cũng không có, vậy là người sao?
Ôi… Tất cả đều do ông tạo nghiệt!
Sau khi đã trải qua chuyện này, ông chợt coi nhẹ cuộc sống, cảm thấy thời
gian đều chỉ là nhất thời, một cái chớp mắt rồi biến mất, tốt xấu đều
chỉ tồn tại trong trí nhớ, hư ảo sờ không tới.
Vô cùng cố chấp, có ý nghĩa gì đây?
Chuyện người trẻ tuổi, ông không quản nhiều như vậy, tùy thôi!
Một trưa nào đó, Lương Chân Chân mang theo anh em thai long phượng tới biệt thự thăm cha, cô và bảo mẫu mỗi người đẩy một xe, xa xa đã nhìn thấy
Thẩm Bác Sinh ngồi ghế dựa phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp nghiêng nghiêng chiếu lên người ông, thông qua bóng tán lá, phản chiếu hình ảnh loang
lổ.
Trường phái tĩnh lặng và yên bình.
Hình như thấy được
người quen, An An và Nhạc Nhạc quơ múa tay nhỏ bé kêu “Ê ê a a”, hấp dẫn ánh mắt Thẩm Bác Sinh, xoay người lại cười ha hả nói: “An An và Nhạc
Nhạc lại lớn lên rồi, nào, đến đây để ông ngoại bế.”
An An đúng
là không sợ người lạ, vươn tay ra tròng mắt đen láy nhỏ bé nhìn ông, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong, cười đến vô cùng vui vẻ, nước miếng cũng chảy
ra theo khóe môi.
Lương Chân Chân vội vàng móc khăn tay mang theo người, tỉ mỉ giúp con lau nước miếng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Đứa bé đều như vậy.” Thẩm Bác Sinh vui vẻ ôm cháu ngoại.
“Cha, mấy ngày nay cha cảm giác khá hơn chút nào không?” Lương Chân Chân vừa chơi đùa con gái, vừa hỏi.
“Ừ, tốt hơn nhiều.”
“Cha, chuyện của bọn họ, cha cũng biết rồi?”
“Biết, Đằng Cận Tư nó vẫn ra tay lưu tình, cha hiểu.” Ánh mắt Thẩm Bác Sinh
tập trung chơi đùa với cháu ngoại không yên tĩnh trong ngực.
Dù
sao ông cũng là lão giang hồ tung hoành trong thương trường hơn ba mươi
năm, hiểu rất rõ Đằng Cận Tư, còn hiểu sâu hơn Lương Chân Chân, ông thừa hiểu Đằng thiếu tàn nhẫn vô tình, là Ma vương mặt lạnh không nói chút
tình cảm và thể diện.
Giống như lúc đầu, một chút ông cũng không
muốn cậu ta và Chân Chân ở chung một chỗ, ngược lại càng hy vọng Chân
Chân gả cho Phạm Tây.
Dần dần, ông mới biết mình sai rồi.
Thì ra trên đời này có một kiểu đàn ông, không động tình thì thôi, một khi
yêu, chính là quyết một lòng, chính là cả đời tình cảm chân thành, chính là không thể thay thế được.
Tình cảm sâu đậm, chung tình như Đằng Cận Tư, ông thật hổ thẹn!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cậu ta đối tốt với con gái, ông cũng rất
khó mà tin tưởng một ma vương lạnh lùng sẽ trở nên chân thành dịu dàng
như thế, đương nhiên, tất cả dịu dàng mềm mại của cậu ta chỉ giới hạn
cho người nhà.
Những người khác, đó là một chút cũng không có.
Hơn nữa ai cũng biết, Đằng Cận Tư xưa nay vẫn làm theo có thù tất báo, mà
thường trả lại gấp mười lần, như vậy so sánh ra, cậu ta quả thật lưu lại con đường sống, không đuổi cùng giết tận.
“A a…” An An nghịch ngơm nhảy bật người lên, bé không cần ngồi phơi nắng như vậy, bé muốn ông ngoại ôm bé đi đi lại lại.
“Ui! Thằng nhóc kia ngồi không yên.” Thẩm Bác Sinh nhìn cháu ngoại cười a a nhảy lên trong ngực, có đứa bé bên người quả thật rất tốt, chú ý nhanh
chóng bị bé hấp dẫn đi.
Ánh mắt Lương Chân Chân nhìn con trai
cưng chiều như biển, vô biên vô hạn, đề tài vừa rồi lập tức bị dời đi,
cô biết trong lòng cha sẽ hơi khó chịu, con người mà! Ai có thể vô tình?
Nhưng có đôi khi không phải chúng ta muốn làm như thế, mà bị bất đắc dĩ.
Thẩm Bác Sinh ôm An An đứng dậy di dạo một vòng trong sân, Nhạc Nhạc thấy
dáng vẻ vui sướng của anh trai cũng ầm ĩ định bước đi, Lương Chân Chân
hết cách rồi, cũng chỉ có thể theo ý con bé, bằng không! Tổ tông bé nhỏ
này khóc lên nhưng người bình thường không chịu đựng nổi.
Buổi tối sau khi trở về, Lương Chân Chân kể chuyện đi thăm cha ở biệt thự ngoại ô cho ông xã.
“A Tư, an nói cha có thể không…”
“Sẽ không, cha là lão giang hồ lăn lộn thương trường,
rất nhiều chuyện chỉ
một chút đã sáng tỏ, đừng quá lo lắng.” Đằng Cận Tư an ủi bà xã, anh tin tưởng Thẩm Bác Sinh có thể hiểu được.
“Hy vọng như thế đi.” Lương Chân Chân chôn đầu trong ngực ông xã, thở dài.
Tại sao người một nhà không thể sống chung thật tốt đây? Cần gì phải chỉnh
nhau đến như kẻ thù? Náo loạn thành cục diện ngày hôm nay, chỉ thêm đau
xót mà thôi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy cao hứng, chỉ… Trái tim băng giá.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau trong chốc lát, Lương Chân Chân ngẩng đầu lên, “Ông xã, khiêu vũ cùng em được không?”
Khiêu vũ? Sắc mặt Đằng Cận Tư đen trong nháy mắt, anh đâu biết khiêu vũ?
“Anh không biết…” Anh ngượng ngùng nói.
“Không sao, em dạy anh.” Đôi mắt sáng lấp lánh của Lương Chân Chân nhìn anh.
“Bà xã, An An và Nhạc Nhạc đều ngủ rồi, chúng ta không dễ gì có thế giới
hai người…” Đằng Cận Tư càng muốn làm chuyện khác có ý nghĩa.
Cô dứt khoát không chịu. “Không cần, em muốn khiêu vũ.” Lương Chân Chân nhõng nhẽo làm nũng, dẩu môi nhìn anh chằm chằm.
“Anh…”
Đằng Cận Tư vừa nói một chữ, môi đã bị hôn lên, người nào đó nhón chân lên
giam cầm môi anh, như thế khiến cho anh thật bất ngờ, bất mãn với nụ hôn tinh tế và mềm mại của cô, nhanh chóng đã chiếm thế chủ đạo, cho cô một nụ hôn dài lại nóng rực, giống như vĩnh viễn không chấm dứt.
“Ông xã, em biết anh không biết nhảy, nhưng em… Chính là muốn nhảy cùng
anh.” Lương Chân Chân nhẹ giọng thì thầm, trên mặt đỏ ửng, giống như
cánh hoa hồng kiều diễm, đẹp đẽ đoạt người.
Lời của cô khiến Đằng Cận Tư như bị ma xui quỷ khiến gật đầu, sau đó dáng vẻ trong ngực nhảy
ra khỏi ngực anh, mở máy vi tính, bật khúc “Scarborough fair”, không
phải bản của Sarah Brightman hát, mà là bản song ca của hai người Simon
và Garfunkel, hợp âm tinh khiết hoàn mỹ mà lại không chê vào đâu được
của hai người, cộng thêm tiếng đàn ghita lay động lòng người, giọng hát
nhẹ nhàng, dễ dàng khiến người ta ngã vào cảnh giới tập trung suy nghĩ.
Khiêu vũ là tuyệt kỹ hạ bút thành văn với Lương Chân Chân, học đại học ba năm ở Columbia, cô học thêm cả múa, bất kỳ múa gì đều không làm khó được
cô, sở trường lại là ballet và latinh, yên tĩnh hay động, cô đều có thể
biểu hiện đến cực hạn không thể bắt bẻ.
Đã từng được các thầy giáo khen ngợi là nữ sinh của các vũ đạo.
Lương Chân Chân cầm tay dạy anh, điệu Valse rất đơn giản, động tác không cần
tưởng tượng, chỉ cần đi theo bước tiến của cô và tiết tấu là được, một
bước, một bước, xoay tròn, lại xoay tròn…
Đằng Cận Tư là học trò
tốt, học gì cũng đặc biệt nhanh, anh đã từng thấy bà xã múa đơn, anh
biết đó là cách biểu đạt cảm xúc của cô, rất rung động, cũng để lại cho
anh ấn tượng khắc cực sâu.
Từ sau hôm đó, anh muốn tìm Lê tử học
khiêu vũ đơn giản nhất, may mà anh học động tác cơ bản của Valse, vừa
đúng lúc hôm nay có công dụng rồi.
Không biết bởi vì bóng đêm quá yên tĩnh, hay bởi vì không khí quá mức tuyệt vời, một cái ôm gần kề,
một ánh mắt tiếp xúc cũng khiến tứ chi bách hài hai người đều tê dại,
dòng điện nhanh chóng xẹt qua toàn thân, kích động sinh ra đóm lửa,
phảng phất như phong hoa tuyết nguyệt dần triển khai.
(*) phong hoa tuyết nguyệt: là đề tài hoàn mỹ cho thi ca, tranh vẽ của cổ nhân. Phong hoa tuyết nguyệt cũng chỉ tình yêu nam nữ.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng âm nhạc lặng lẽ chảy xuôi, mặc dù Đằng Cận Tư có lúc sai nhịp dẫm lên chân bà xã, nhưng điều này không ảnh
hưởng đến tư thế hoàn hảo của hai người.
Mỗi một lần nghiêng về phía trước, mỗi một lần nhấc chân, mỗi một lần xoay tròn, đều thân mật khăng khít như vậy.
Không cần ngôn ngữ, tình ý chậm rãi chảy xuôi ra, đi kèm theo nốt nhạc thốt
lên, nhộn nhạo mở ra chuyện tình yêu mị hoặc quyến rũ.
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay ấm áp của Đằng Cận Tư đưa về phía vạt áo ngủ của bà xã, dừng trên lưng nhẵn nhụi bóng loáng, từ sống vai đến thắt lưng,
chậm rãi vuốt ve, phác họa một đường cong hoàn mỹ…