Mắt thấy thời gian
từng giây từng phút trôi qua, Thần Thần và Nhạc Nhạc vẫn không chút tin
tức, lòng Lương Chân Chân như lửa đốt, rất lo lắng con gái bảo bối đã
xảy ra chuyện gì.
“Ông xã, Nhạc Nhạc có thể… không?” Lương Chân Chân lo lắng hỏi.
“Sẽ không, tin tưởng anh, Nhạc Nhạc nhất định sẽ không có chuyện gì.” Đằng Cận Tư cầm ngược tay bà xã, cho cô sức mạnh.
Anh đã gọi điện thoại để cho người đi điều tra chuyện này, cũng tra rõ gần
đây không có ai khả nghi tiến vào thành phố C, nghĩ tới nghĩ lui, cũng
không nghĩ ra có ai dám làm thế.
Bây giờ Lương Chân Chân trừ tin
tưởng anh cũng không còn cách nào rồi, ông xã là núi dựa kiên cường của
cô, bất cứ lúc nào cũng có thể lệ thuộc vào và tin tưởng.
Bốn
người tìm một vòng cũng không thấy người, dọc theo đường đi còn hỏi
không ít người, đều nói không thấy ai khả nghi mang theo hai bé bốn tuổi một trai một gái, Quan Hạo Lê cũng gọi điện thoại tới báo trong băng
ghi hình không có, camera trong sân chơi vốn ít, lại rất phiến diện.
“Đều do tôi không tốt, tôi không nên đi mua mứt quả gì đó…” Cát Xuyến tràn đầy tự trách nức nở.
“Bây giờ không phải là lúc tự trách, cậu nên suy nghĩ kỹ một chút, lúc ấy
bốn phía có người nào khả nghi xuất hiện không?” Tiết Giai Ny an ủi vỗ
bả vai bạn.
“Không biết, tớ không chú ý.” Cát Xuyến lắc đầu.
Trong lòng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân có dự cảm xấu, người bắt cóc Thần
Thần và Nhạc Nhạc khẳng định cho rằng hai bé là anh em thai long phượng, cho nên thừa dịp lúc Cát Xuyến không để ý, ép buộc chúng mang đi.
Nhưng, còn có một điểm nghi vấn: Thần Thần và Nhạc Nhạc không biết người nọ, sao lại ngoan ngoãn đi cùng?
Điểm này khiến người ta rất khó lý giải, chẳng lẽ bị hạ thuốc?
Đang lúc bọn họ tìm đến cực kỳ đưa đám, một giọng nói con nít lảnh lót đột nhiên vang lên sau lưng.
“Mẹ, cha, mọi người đều ở đây làm gì vậy?”
Mọi người kinh hãi quay người lại, phát hiện Nhạc Nhạc và Thần Thần không
sứt mẻ chút cọng lông nào đứng đó, đứng cùng chúng còn có một người phụ nữ chừng ba mươi, trong tay dắt một bé trai, ước
chừng bốn tuổi.
“Mẹ!” Thần Thần đưa chân chạy vội vào trong ngực mẹ.
Lương Chân Chân gần như xông tới ôm chặt con gái, “Nhạc Nhạc, con chạy đi đâu? Làm cho mẹ sợ lắm.”
Mắt tròn vo của Nhạc Nhạc đảo một vòng trên mấy người lớn, trong lòng hiểu
ra, hiểu chuyện ôm cổ mẹ, “Mẹ, đừng sợ, con không đi lạc.”
Thấy
bọn nhỏ bình yên vô sự trở lại, vợ chồng Đằng Cận Tư và Cát Xuyến đồng
thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may, chỉ là một phen hú vía!
Thì ra chuyện là như vầy: Lúc Cát Xuyến đi mua mứt quả, Nhạc Nhạc và Thần
Thần vừa đúng lúc gặp gỡ bạn học Lượng Lượng cùng nhà trẻ, bé nói muốn
mời hai bạn ăn kem, sau đó ba bạn nhỏ đến siêu thị nhỏ, mua đồ xong trở
lại tìm Cát Xuyến thì khi đó Cát Xuyến không có ở đây.
Vừa đúng
mẹ Lượng Lượng đến, rất nhiệt tình mới các bạn của con trai đi chơi, còn nói đợi lát nữa sẽ đưa chúng đi tìm mẹ, vì vậy, mải mê nô đùa, nên
quên thời gian.
Nếu không phải Nhạc Nhạc kiên trì muốn tìm mẹ, chắc giờ này vẫn còn đang chơi.
“Xin lỗi, do tôi nghĩ không chu đáo, để mọi người lo lắng.” Mẹ Lượng Lượng áy náy nói
“Không có việc gì là tốt rồi.” Lương Chân Chân cảm tạ một tiếng.
Mặc dù chỉ là một phen hú vía, nhưng hăng hái vui đùa của mọi người cũng mất, mang theo con của mình về nhà.
Trên xe, Lương Chân Chân dặn dò con gái lần nữa, “Nhạc Nhạc, mẹ không hy
vọng chuyện vừa rồi xảy ra lần hai, lần sau gặp bạn học, trước hết nói
với mẹ một tiếng, con biết chúng ta lo lắng bao nhiêu không? Lỡ như con
bị người xấu lừa chạy thì làm thế nào?”
“Mẹ, con bảo đảm sẽ không.” Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn mím môi nhỏ.
“Ừ.” Lương Chân Chân gật đầu, hôn khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của con gái,
trong lòng tràn đầy dịu dàng, cô không chịu nổi cái giá lớn mất đi con
gái.
Sau khi Cát Xuyến về nhà cũng ôm con trai dặn đi dặn lại,
vừa rồi dọa cô sợ không nhẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời cô
cũng sẽ bất an.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Một tháng sau, nhà họ Đằng lại xảy ra chuyện lớn.
“Khốn kiếp! Trứng thối! Đều do anh không tốt! Em nói kỳ an toàn cũng không an toàn, nhưng anh vẫn không nghe, giờ thì hay rồi, hu hu…” Lương Chân
Chân nhìn que thử thai trong tay, giận đến bật khóc thét lên.
Đằng Cận Tư chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ bà xã, trong lòng lại hồi hộp, anh
ngày ngày cầu nguyện trúng thưởng, cuối cùng để cho anh trông mong được!
“Ngoan, đừng khóc, nếu mang thai chúng ta sinh, An An và Nhạc Nhạc sắp năm tuổi rồi, thêm em trai hay em gái cũng vô cùng tốt.”
“Anh được đấy đồ quỷ! Cũng không phải anh sinh, nói ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt.” Lương Chân Chân tức giận mắng, trong lòng vô cùng không cam
lòng, một trai một gái đã rất hoàn mỹ rồi, còn sinh cái gì mà sinh!
“Bà xã, xin bớt giận, đánh chửi cùng tùy em, chỉ cần em đừng làm đau bé cưng.” Đằng Cận Tư ăn nói khép nép dụ dỗ.
“Oa hu hu… Em chán ghét anh! Ghê tởm anh!” Lương Chân Chân khóc lớn tiếng hơn.
An An và Nhạc Nhạc núp ngoài cửa nghe lén liếc
mắt nhìn nhau, cười trộm trong lòng: Lúc mẹ ăn vạ, còn giống đứa bé hơn
chúng.
Đằng Cận Tư chỉ có thể ôm cô không ngừng nói tốt, ôi… Vợ yêu khó nuôi!
Cuối cùng,
vẫn do Đằng lão phu nhân tự ra tay mới xong chuyện này, Lương
Chân Chân chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, kế hoạch mở lớp dạy
múa của cô lại phải gác lại.
Ngày nào đó ăn cơm tối xong, Nhạc
Nhạc theo lệ thường bò lên người mẹ, bị cha bé vượt lên trước ôm lấy,
“Nhạc Nhạc ngoan, trong bụng mẹ còn có một em gái, về sau không thể ngồi ở đó.”
“Hả? Em gái chạy vào đó từ lúc nào? Sao con không biết?” Giọng Nhạc Nhạc non nớt đáng yêu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cha.
An An chỉ liếc nhìn về phía bụng mẹ, ngạc nhiên thoáng qua trong mắt,
nhưng ngay sau đó lạnh nhạt, thay vì để cha nói đáp án cho biết, còn
không bằng mình tự lên mạng tìm.
Mặt Lương Chân Chân đầy vạch đen, không vui trừng mắt liếc ông xã, giống như đang nói: Hừ! Chính anh giải thích cho con gái!
“Ờ thì… Có một buổi tối, cha thừa dịp sau khi mẹ ngủ, len lén nhét búp bê
vải vào trong bụng mẹ, sau đó… Em gái đã vào trong đó.” Đằng Cận Tư khó
khăn nói láo.
An An ngẩng đầu liếc nhìn cha, lời nói dối “Thấp kém” như vậy, cha coi chúng như bạn nhỏ ba tuổi để lừa gạt.
“Vậy con và anh trai cũng ra ngoài như vậy sao? Cha nhét một lúc hai cái?” Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.
Lương Chân Chân cố hết sức nín cười, ngón tay cũng sắp cắm vào trong da thịt
ông xã, cô không muốn cười, nhưng thật sự không nhịn được! Bả vai lay
động kịch liệt.
Sắc mặt Đằng Cận Tư biến thành màu đen, vấn đề này thật sự quá khó trả lời.
“Không còn sớm, ngủ đi có được không?” Anh chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Vậy tối nay cha ngủ với con, tránh cho cha lại nhét con nít vào trong bụng
mẹ, đến lúc đó nhiều thêm một em trai em gái thì làm thế nào?” Giọng nói non nớt của Nhạc Nhạc chọc mọi người ôm bụng cười lăn lộn.
Nhất là Lương Chân Chân, “Phì” một tiếng vui vẻ.
Khóe miệng Đằng Cận Tư co quắp mạnh mấy cái, lời con gái thật sự càng ngày càng có lực sát thương, không đỡ được.
Lúc thai năm tháng, máy thai rất rõ ràng, lần này không đi bệnh viện kiểm
tra trước là con trai hay con gái, Lương Chân Chân hy vọng thuận theo tự nhiên, không muốn biết trước.
Không biết vì sao, cứ đến mười một giờ đêm mỗi ngày, đứa nhỏ này lại làm ầm ĩ gay gắt, nhào lộn xoay vòng
trong bụng mẹ, chơi cực kỳ vui vẻ.
“Lại là một trứng thối nghịch
ngợm! Cũng biết giày vò mẹ.” Lương Chân Chân sờ bụng, một sinh mạng đang đạp, nụ cười trên khóe môi hơi cưng chiều, cũng hơi bất đắc dĩ.
Buổi tối mỗi ngày, Đằng Cận Tư đều tan việc về nhà đúng giờ, chăm chú cạnh bà xã dưỡng thai thời kỳ thai nghén, nghe chút âm
nhạc chậm rãi hoặc kể chuyện xưa với bụng của cô, ngay cả An An và Nhạc
Nhạc cũng thỉnh thoảng đến tham gia náo nhiệt.
“Con hy vọng là một em trai, con có thể mang em đi chơi khắp nơi.
“Con cũng hy vọng là một em trai, em gái quá yếu ớt, không thể dẫn em gái đi chơi cùng.” An An phát biểu quan điểm của mình.
“Anh trai thúi, anh đang nói em sao?” Nhạc Nhạc ngang ngược kiêu ngao chống nạnh, quai hàm phồng lên.
“Không có, em giống như bé trai.” An An trả lời rất thành thật.
“Gì chứ! Mẹ, anh trai bắt nạt con!” Nhạc Nhạc tức giận tìm mẹ tố cáo.
…
Đối thoại như vậy diễn ra vô cùng vô tận ngày ngày, mãi cho đến khi Nháo
Nháo nhỏ ra đời, thật sự bị anh trai và chị gái bé đoán trúng, được như ý nguyện có một em trai người hầu nhỏ.
Đằng Cận Tư không thật vui
vẻ, bởi vì anh hy vọng là con gái, cũng vẫn coi Nháo Nháo như con gái mà đối xử, kết quả lại là con trai, trong lòng khó tránh khỏi không cam
lòng, nhưng có cách gì? Đây là chuyện thành kết cục đã định.
Tính tình của Nháo Nháo không giống như anh trai chị gái cậu, cậu rất thích
cười, cũng rất thích quậy, không có một nửa tràm ổn như anh trai, nhìn
thấy ai cũng cười như Phật Di lặc, hơn nữa rất thích người đẹp ôm.
Vì vậy, Lương Chân Chân rất lo lắng về sau con trai nhỏ sẽ là một hoa hoa công tử, phiền muộn…