Ông nội Lăng giữ hai người ở lại đến tối.
Thẩm Ninh thấy UU chơi vui nên cũng không từ chối.
Cô hỏi thăm một chút mới biết chuyện Nhã Khanh kiểm soát lượng thức ăn của Lăng Viên vô cùng chặt chẽ.
Cô ta chính là muốn biến con bé trở nên hoàn hảo trong mắt mọi người, sau này có thể cạnh tranh cùng với UU.
Chát...!chát....!
Tiêng bạt tai không ngừng vang lên trong phòng ngủ của Nhã Khanh.
Cô ta tức giận chuyện lúc nãy liên vung tay cho con gái mấy cái bạt tai.
Lăng Viên nhỏ bé đáng thương không dám chống cự, chỉ biết sợ hãi có người trên đất.
Những trận đòn như thế này, con bé đã sớm quen.
Mỗi lần mẹ tức giận đều lôi nó ra đánh đập trút giận.
"Sau này mày mà không ngoan ngoãn nghe lời, tạo sẽ đánh chết mày"
Thấy Lăng Viện cả người run rẩy vì sợ hãi, Nhã Khanh ngồi xuống ôm lấy con gái vào lòng, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng khác hẳn ban nãy.
“Lăng Viên, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Nếu không sau này, con làm sao có thể trở thành người thừa kế Lăng thị được."
UU sau này đã có Hoàng Đăng, nhưng lại tham lam muốn có cả Lăng thị.
Cô ta làm vậy cũng chỉ là lo nghĩ tương lai cho con gái.
Lăng thị phải là của Lăng Viên.
Đến tối, Lăng Mặc gọi điện cho cô, nói rằng sau khi xong việc anh sẽ đến Lăng gia đón hai người.
Thẩm Ninh vừa tắt máy liền thấy ba chồng đi làm về, đằng sau là Lâm Từ và Lăng Thiên, sắc mặt của cả ba người có vẻ không được tốt lắm.
Trên bàn ăn, ngoại trừ hai cụ cháu là vấn nói cười vui vẻ, ai nấy đều mang gương mặt nặng nề mà ăn cơm.
"Lăng Thiên, nghe nói Lâm Từ dạo này ở nhà của em hả?"
Cơm nước xong xuôi, thấy Lâm Từ đi dạo một mình sau vườn, Thẩm Ninh liền đi đến bắt chuyện.
"Vâng."
"Chắc tình cảm của hai người tốt lắm"
"..." Lăng Thiên cúi đầu, trong mắt hiện lên tia buồn bã.
Đúng là tình cảm của bọn họ đang rất tốt, chỉ là không ngờ lại bị Lăng Quân phát hiện ra rồi tới phá đám.
"Chị dâu, nếu có người muốn chia rẽ chị với anh hai, chị sẽ làm thế nào?" Lăng Thiên ngang đầu nhìn cô.
Trong thư phòng, Lăng Quân lạnh nhạt đứng quay lưng về phía người đăng sau.
Lâm Từ nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng càng thêm buồn bã.
Cả hai đều im lặng, một lúc sau, Lâm Từ cuối cùng vẫn lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Chú Lăng, cháu..."
"Trước kia tôi đưa ra hai sự lựa chọn, cậu chọn cái gì, cậu đã quên rồi sao?"
Lâm Từ năm chặt tay thành năm đấm.
Chuyện năm đó anh ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
Cũng chính vì sự lựa chọn đó, anh ta bắt buộc phải rời xa Lăng Thiên.
"Cháu không quên.
Nhưng..."
"Nếu đã không quên, sao cậu còn về nước? Cậu biết rõ nó vẫn còn tình cảm với cậu cơ mà." Lăng Quân quay lại nhìn Lâm