Nhã Khanh tức giận hét lên, cô ta vạn lần không nghĩ tới Lăng Quân lại có suy nghĩ nhu nhược như vậy.
Nếu Lăng Viên không thể thừa kế Lăng gia vậy những chuyện cô ta làm trước đây đều thành công cốc hết sao? Không phải lúc trước Lăng Quân ghét Thẩm Ninh lắm sao? Sao bây giờ lại bảo vệ đứa cháu gái này như thế chứ?
"Chết tiệt." Nhã Khanh vớ lấy chiếc gối trên giường ném mạnh xuống đất.
Ai cũng bảo vệ con bé đó, thật là đáng ghét.
Trong thư phòng, ông nội Lăng đang nhàn nhã uống trà, quản gia đứng bên cạnh chỉ đợi lão gia uống xong để rót tiếp.
Một lúc sau tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Quân khuôn mặt u ám đi vào.
Ông ta biết thế nào ba cũng sẽ cho gọi mình nên đã chủ động đến đây trước.
Quả nhiên ông nội Lăng vừa nhìn thấy Lăng Quân liền lập tức đặt mạnh tách trà xuống bàn.
"Ba, con biết ba định nói gì.
Là do con không biết dạy Vợ nên cô ấy mới hành xử như vậy.
Con đã nói chuyện với cô ấy rồi, sau này nhất định sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa."
"Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện này"
"Dạ? Không phải?"
"Chuyện của UU đã có ba mẹ của con bé lo, nếu cô ta còn dám động đến nó, Lăng Mặc tự biết phải làm như thế nào.
Chuyện tôi muốn nói là về Lăng Viên" Ông nội Lăng nhàn nhạt nói.
"Ba muốn nói về Lăng Viên?"
Lăng Quân không khỏi ngạc nhiên.
Bình thường ba đều tỏ ra xa cách với đứa cháu gái này, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc đến? Không lẽ là giận lây sang cả Lăng Viên sao?
"Lăng Viên tuổi còn nhỏ nhưng lúc nào trên mặt con bé cũng đầy tâm sự.
Cả ngày vùi đầu vào học hành, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Anh đã bao giờ nghĩ xem con gái mình cần cái gì hay muốn cái gì chưa? Lăng Viên vốn dĩ không phải là đứa trầm tính nhưng bị vợ của anh dạy dỗ thành một đứa không có cảm xúc như vậy đấy.
Tôi không xen vào chuyện của vợ chồng anh nhưng Lăng Viên nó là cháu gái của tôi, tôi chỉ nhắc nhở anh nên quan tâm con bé nhiều hơn thôi.
Đừng để cô ta lộng hành, dạy một đứa trẻ tốt thành một người xấu."