Ông Kim đột nhiên đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt anh, sau đó làm động tác mà không ai ngờ tới.
Ông ấy vậy mà lại quỳ xuống cúi đầu trước Lăng Mặc.
"Lăng Mặc, ta quen biết với ông nội cháu đã mấy chục năm, cũng đã từng cứu cháu một lần.
Hôm nay lão già này muốn xin cháu giữ lại mạng sống cho Cẩm Nhi.
Ta biết con bé đã làm ra nhiều tội ác khó tha, nhưng nó cũng đã nhận quả báo rồi, xin cháu hãy tha cho nó một mạng, ta nhất định sẽ nhốt nó trong phòng, trông chừng cẩn thận.
Sẽ không để nó có cơ hội làm hại người khác.
Chỉ cần cháu đồng ý, ơn cứu mạng kia coi như cháu đã trả lại ta."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông Kim, không nghĩ tới vì con cháu Kim gia, ông ta có thể quỳ xuống trước mặt hậu bối, ngay cả khi Kim thị phá sản, cũng không thấy ông Kim làm đến như vậy.
Lăng Mặc đương nhiên không muốn thả Kim Cẩm Nhi.
Mặc dù cô ta chưa làm chết người nhưng hết lần này đến lần khác làm hại Thẩm Ninh.
Chỉ điều đó thôi đã khiến anh muốn tiễn cô ta xuống dưới U Minh rồi.
"Ta cầu xin cháu." Thấy Lăng Mặc không có ý định lung lay, ông Kim lập tức dập đầu xuống đất.
"Ông nội." Kim Cẩm Nhi khóc lóc ngã xuống đất, cô ta nhìn đôi chân đã bị phế quay người cố gắng lết đến chỗ ông nội: "Ông nội, ông không cần phải cầu xin cho con...không cần đâu mà, ông mau đứng dậy đi..."
"Lăng Mặc." Ông nội Lăng ra hiệu cho cháu trai nhưng anh lại quay mặt đi, biểu thị sẽ không nhượng bộ.
"Hôm nay tôi nhất định sẽ..."
Thấy một màn này, Thẩm Ninh cũng đã bị lay động.
Cô kéo nhẹ tay áo của Lăng Mặc, một ánh mắt đã thể hiện tất cả những điều muốn nói.
Anh thở dài một tiếng, cô quá dễ thương hại người khác.
"Từ hôm nay, ông tốt nhất nên nhốt cô ta cho cẩn thận.
Nếu để tôi thấy cô ta xuất hiện ở bên ngoài, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu."
Kim cẩm Nhi không nghĩ Lăng Mặc lại tha chết cho mình.
Ông Kim chỉ còn biết liên tục nói cảm ơn, ngay cả vợ chồng Kim gia chủ cũng vội vàng cúi đầu cảm tạ.
Bắt đầu từ hôm nay, Lăng Mặc đã không còn nợ nần gì với ông Kim nữa.
Sau khi Kim gia và Lệ gia rời đi, ông nội tăng liền giữ một nhà ba người Lăng Mặc lại ăn tối.
Không khí trên bàn ăn lại có chút kỳ lạ.
Mọi người đều nói cười với nhau, duy chỉ có Nhã Khanh là không ai nói chuyện cùng.
Chỉ cần cô ta xen vào một câu, chủ đề của câu chuyện liền lập tức thay đổi.
Lăng Quân đương nhiên có thể nhìn ra mọi người là đang cố ý gây khó dễ với Nhã Khanh.
"Từ ngày mai, Tiểu Ninh Ninh sẽ là nữ chủ nhân của Lăng gia.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Tiểu Ninh Ninh quản lý." Ông nội Lăng bỗng lên tiếng.
"Không thể được.
Ba, Thẩm Ninh mới chỉ là thiếu phu nhân của Lăng gia, sao có thể ngay lập tức thay thế con được." Nhã Khanh lập tức phản đối.
Cô ta nhíu mày nhìn Thẩm Ninh.
"Cô cũng đâu phải không biết