Lệ Tử Ngôn cười nói, muốn có một đứa con không phải có quá nhiều cách hay sao? Đẻ thuê cũng là một trong số đó.
Vợ chồng Lệ gia chủ quay sang nhìn nhau khẽ thở dài một tiếng.
Hối hận vì sao năm đó lại có suy nghĩ chỉ đẻ 2 đứa, bây giờ muốn đẻ thêm cũng không được.
"Lệ Tử Ngôn muốn tìm người đẻ thuê?" Lăng Y hét lớn, nghe Lăng Mặc kể lại, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến là Lệ Tử Ngôn muốn tìm người đẻ thuê chứ không phải anh ta từ tháp Pisa thành tháp Eiffel.
"Chị muốn làm gì?" Lăng Mặc nghe chị gái kích động như vậy liền lập tức ngửi thấy mùi âm mưu ở đây.
Advertisement
"Chị, chị có thể đẻ thuê không lấy tiền."
"Lăng Y, một bác sĩ như chị từ bao giờ chuyển sang nghề đẻ thuê vậy?"
"Mới vừa nãy thôi."
Lăng Mặc dập máy, Lăng Y đúng là có thể vì Lệ Tử Ngôn mà không cần đến liêm sỉ.
Lăng gia sinh được 4 đứa con thì 2 đứa vì theo đuổi tình yêu mà vứt bỏ liêm sỉ, còn Lăng Viên tương lai không biết có như vậy không.
Cũng chỉ có mình anh là không như vậy, theo đuổi vợ nhưng vẫn giữ được liêm sỉ.
Càng nghĩ lại càng thấy tự hào!
Advertisement
Lâm Triết nhìn biểu cảm thăng hoa của Lăng Mặc thì toát mồ hôi hột.
Trong lòng suy nghĩ không biết có phải đàn ông lấy vợ rồi thì đầu óc sẽ có vấn đề hay không nhưng anh ta thấy Lăng Mặc là dễ bị như vậy lắm.
Thỉnh thoảng lại thơ thơ thẩn thẩn ngẩn cả người xong tự cười một mình giống như bị thiểu năng vậy.
3 tháng trôi qua, đứa nhỏ trong bụng Thẩm Ninh cũng đã được 5 tháng hơn.
Mọi người ai nấy đều háo hức mong chờ kết quả siêu âm để kết thúc ván cá cược này.
Dừng lại trước một phòng khám quen thuộc bên đường, Thẩm Ninh mỉm cười bước vào trong.
Tối đến là bữa cơm thân mật giữa hai nhà thông gia.
Lăng Thiên và Lâm Từ cũng đã công khai mối quan hệ, mặc dù ảnh hưởng khá nhiều đến danh tiếng của Lăng Thiên nhưng anh ta dường như không mấy quan tâm, ngược lại còn vui vẻ và có thêm thời gian nghỉ ngơi cùng với Lâm Từ.
Lăng Viên cũng không còn nhút nhát nữa, con bé ở trường đã kết bạn được với rất nhiều người nhưng vẫn là thích đi theo sau U U hơn.
"U U, nghe nói ở nhà trẻ, cháu chơi rất thân với một thằng nhóc có phải không?" Ông nội Lăng bế UU đặt ngồi lên đùi khẽ hỏi.
"Cậu ấy cứ bám theo cháu, đuổi cũng không đi, cháu chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi." U U nhún vai, bất lực nói.
"Ha ha ha thằng nhóc đó đúng là có mắt nhìn người."