Trong lòng Thẩm Ninh lập tức mềm nhũn.
"Tin, tin....!em tin mà." cô rùng mình đầy nhẹ anh ra.
"Lâu như vậy không gần gũi, em không muốn anh sao?"
"Khụ...!không phải em không muốn mà là không được.
Anh phải nhịn ít nhất một năm."
Rắc .....!rắc .....!trái tim của Lăng Mặc như muốn vỡ ra.
Trước đây anh không gắn nữ sắc, tâm thanh tịnh không chút d*c vọng, nhưng từ lúc ăn sạch Thẩm Ninh, nhu cầu s1nh lý của Lăng Mặc như kiềm chế lâu ngày được giải phóng nên mỗi lần gần gũi cô đều đòi hỏi rất nhiều.
Bây giờ phải nhìn một năm đúng thật là khó.
"Không phải em nói tin anh rồi sao, sao lại bắt anh nhìn tận một năm liền?"
"Bác sĩ nói trong lúc mang thai không được hoạt động mạnh." Thẩm Ninh hạnh phúc nói.
"Bác sĩ nào nói....!hả, em nói lại lần nữa anh nghe xem."
"Lăng Mặc, em có thai rồi, anh cũng sắp được làm ba."
Lăng Mặc hạnh phúc ôm chặt lấy cô.
Không uống công anh chăm chỉ gieo hạt, cuối cùng hôm nay cũng đã nảy mầm.
Thẩm Ninh ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh hít lấy mùi thơm quen thuộc chỉ trên người anh mới có.
Nhưng mấy ngày sau đó Lăng Mặc liền bắt thấy hối hận.
Anh buồn bực nhìn bụng cô, mặt như dài ra hằn mấy mét.
Thẩm Ninh bình thường đều không có sức kháng cự trước sắc đẹp của anh vậy mà lần này lại nghe lời bác sĩ răm rắp, mặc cho anh có thả cơ bụng trước mặt cô thì cũng không một chút xao động.
Ông nội Làng biết tin thì chỉ hận không thể đón Thẩm Ninh về Lăng gia, tự mình chăm sóc cho cô.
Mặc dù chặt mới chỉ được 2 tháng nhưng ông nội Lăng đã muốn mua quần áo bỉm sữa từ bây giờ.
Quản gia đứng một bên chỉ có thể bất lực không thể làm gì, ai kêu lão gia đã muốn cho cháu chắt đến phát điên rồi.
"Tiêu Ninh Ninh, đã siêu âm là trai hay gái chưa?" ông nội Lăng nhìn bụng của cô, càng nhìn lại càng vui.
"Ông nội, mới được có hai tháng thôi, chưa nhìn ra được đâu."
Ngược với phán đoán của