Thẩm Ninh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mấy chồng hồ sơ cô vừa chất lên đều đã rơi xuống, là Lăng Mặc đỡ cho cô.
"Lăng Mặc, anh không sao chứ?" Thẩm Ninh vội xem xét khắp người anh.
"Em với con không sao là được rồi." Lăng Mặc lau vết bẩn trên mặt cô cười nhẹ.
Lâm Triệt thấy Lăng Mặc và Thẩm Ninh không sao thì mới an tâm lại.
Dao Dao kia đúng là đáng chết, lại dám sai cô đi làm mấy việc này, nếu một nhà ba người bọn họ xảy ra chuyện gì thì cô ta có chết 10 lần cũng không đến được.
Phòng làm việc chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hàn khí toát ra từ người Lăng Mặc khiến mọi người đều thấy khó thở.
Dao Dao cúi đầu đứng đo, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Cô ta bị ánh mắt của anh làm cho chân tay run rẩy đứng không vững.
"Dao Dao, cô vi phạm quy định của tập đoàn, hôm nay cô tự động làm đơn xin từ chức đi." thư ký nói.
"Tiên sinh...!tiên sinh, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi.
Tôi biết sai rồi, tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.
Cầu xin anh đừng đuổi việc tôi." Dao Dao khóc lóc nói.
Đây là công việc mơ ước của bao nhiêu người, cô ta phải vất vả khổ sở mới lên được chức trưởng phòng này.
Bây giờ mất rồi, cô ta biết sống như thế nào?
"Cô không cần làm đơn xin nghỉ việc nữa..." Lăng Mặc lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không lẽ tiên sinh thật sự động lòng với Dao Dao?
"Không cần làm đơn xin nghỉ việc nữa, cô chuyển xuống bộ phận xếp kho.
Chỉ cần cô nghỉ việc, sẽ không một nơi nào dám nhận cô vào làm"
Dao Dao vừa hy vọng đã bị dập tắt.
Cô ta thất thần ngồi bệt xuống đất.
Công sức bao năm phấn đấu của cô ta đều đã tan thành mây khói hết rồi.
Tiên sinh thật độc ác, phân cô ta xuống