"Con gái cũng có thể chơi cùng anh mà."
"Anh có thể chơi búp bê cùng con gái sao?"
"Có thể."
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Lăng Mặc càng ngày càng giống người làm ba rồi, có thể chơi búp bê cùng với con gái.
Lăng Thiên cùng Lâm Từ ở nhà Lăng Mặc ngày càng thoải mái hơn, mặc dù Lâm Từ đã giải thích nhưng Lăng Thiên vẫn không phản ứng gì.
Người đau khổ duy nhất chắc chỉ có Lăng thiếu gia của chúng ta.
Nhà Lăng Mặc chỉ có hai phòng ngủ, Lăng Thiên nhất quyết không chịu ngủ cùng với Lâm Từ nên anh ta chỉ có thể ngủ ngoài sopha.
Nửa đêm, Lăng Thiên mở cửa, nhẹ nhàng ôm chăn đến gần ghế sopha, chắc chắn Lâm Từ ngủ say mới lén đắp chăn lên người anh ta.
"Lăng Thiên" Lâm Tự đột nhiên mở mắt nắm chặt cổ tay Lăng Thiên khiến anh ta giật mình.
"Lăng Thiên, em đừng giận anh nữa được không?"
"Anh bỏ tay em ra đã." Lăng Thiên nhỏ giọng nói, chỉ sợ bị hai người đang ngủ kia phát hiện ra.
"Không bỏ.
Em đồng ý không giận anh nữa anh mới bỏ." Lâm Từ nhất nhất giữ chặt tay Lăng Thiên.
"Lâm Từ, anh mau buông tay em ra."
"Không"
"Buông ra mau lên."
"Không buông, anh không buông đâu."
“Lâm Từ, em giận rồi đấy." Lăng Thiên nhíu mày, giọng nói rõ ràng là đã giận.
Lâm Từ cứng không được với Lăng Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay Lăng Thiên ra.
Lăng Thiên xoa xoa cô tay đứng dậy định vào phòng lại bắt gặp ánh mắt u buồn của Lâm Từ khiến anh ta mủi lòng.
Mặc dù anh ta biết hai người họ trước sau cũng sẽ không có kết quả nhưng khi biết Lâm Từ đi xem mắt, anh ta vẫn cảm thấy đau buồn.
Được ngày nghỉ đi uống cafe thôi cũng gặp cảnh đau lòng như vậy.
"Lâm Từ, sau này mong anh hãy tránh xa em một chút.
Em đã không còn hy vọng gì nữa rồi."
Sáng sớm hôm sau Lăng Thiên đã dọn đồ rời khỏi nhà Lăng Mặc, ngay sau đó Lâm Từ cũng rời đi.
Thẩm Ninh tiến hai người ra đến cửa, nhìn sang nhà Lệ Tử Ngôn lâu rồi không thấy mới quay vào nhà.
Lệ Tử Ngôn lần này và cũng chỉ là kê tạm thời đề ngăn Lệ Tiêu Băng.
Cô ta tưởng được mọi người yêu quý thì có thể trở thành Lệ tiểu thư danh