"Lăng Công nên suy nghĩ thật kỹ, đây là một hạng mục lớn, không phải lúc nào cũng có thể kiếm được" Lục Vũ nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó chịu vì bị xem thường.
"Hạng mục lớn, Hoàng Đăng càng không thiếu" thay mặt Lục Vũ đã đen lại, anh đứng dậy hờ hững nói: "Tiền khách."
Lăng Mặc vừa ra khỏi cửa, Lục Vũ cũng tức giận rời đi.
Mấy năm qua anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày, Lục Vũ anh ta đạp Lăng Mặc dưới chân.
Lâm Triệt nhíu mày nhìn theo, cảm thấy Lục Vũ này quá vô tâm.
"Chị họ anh ta sắp bị tống vào tù, anh ta vẫn còn tâm trí đến hợp tác với chúng ta sao?"
Lăng Mặc cười nhạt một tiếng.
Ngay đến Hạ gia nâng đỡ anh ta nhiều năm anh ta còn có thể phản bội, huống hồ chỉ là chị họ.
"Hạ thị dạo này sao rồi?"
"Vẫn ôn.
Chỉ là bên Kim gia có chút thông tin, nghe nói Kim Câm Nhi đã trở về, còn dần theo một đứa bé."
"Con của cô ta sao?"
Lâm Triết gật đầu: "Con trai, 6 tuổi.
Năm đó cô ta cũng...!liệu có phải là con của người đó không?"
"Con của ai cũng không liên quan đến tôi."
Kim Câm Nhi sang nước ngoài 7 năm, lúc về còn có thêm một đứa con trai sao? Lăng Mặc nghe xong cũng không để tâm, anh trước không có tình cảm với cô ta, bây giờ cũng như vậy.
Đã đến giờ đi đón con gái, Lăng Mặc vớ lấy áo khoác phi thẳng đến nhà trẻ đón U U.
Sau khi tòa gửi giấy triệu tập, Tiểu Bảo cũng không còn học ở nhà trẻ này nữa, nghe nói là đã chuyền sang một trường bình dân khác.
Cũng tốt, sau này sẽ không còn đứa nào dám nhăm nhe