"Cẩm Nhi, con làm như vậy là dạy hư Tiều Kiêu đấy." ông Kim vừa tản bộ bên ngoài về nhíu.
mày nói.
"Ông nội, Tiêu Kiêu là bảo bối của con, làm sao có thể hư được"
"Đúng vậy, ba đừng có lo.
Trong người thằng bé chảy dòng máu nhà họ Lăng, sau này tương lại nhất định sẽ rất tốt đẹp." Kim phu nhân cũng đi đến bênh vực cháu ngoại.
Ông Kim lắc đầu đi ra ngoài phòng khách.
Tiêu Kiệu có phải con của Lăng Mặc hay không còn chưa rõ, cho dù có thật sự là con của Lăng Mặc thì cũng chưa chắc đã được chấp nhận.
Lại thêm tính cách kiêu ngạo, từ nhỏ đã bị Kim Cẩm Nhi cưng chiều thành thói quen.
Bà Kim liếc ba chồng một cái, quay sang Tiêu Kiêu liền lập tức cười tươi như hoa, xoa xoa đầu nó.
"Tiểu Kiêu, cháu có muốn gặp ba cháu không?"
"Ba của cháu sao? Có giàu như nhà mình không?"
"Tất nhiên là có rồi..."
LLLL
"Mẹ..." Kim Cẩm Nhi kéo bà Kim sang một bên thì thầm to nhỏ.
"Sao mẹ lại hỏi Tiêu Kiệu như thế.
Con chưa sẵn sàng..."
"Thẩm Ninh sinh được mỗi đứa con gái cho Lăng Mặc thì biến mất 5 năm.
Bây giờ chính là thời cơ của con, nêu đề Tiều Kiệu nhận ba thì nó chính là người thừa kế tiếp theo của Lăng gia." Kim phu nhân nhíu mày nói.
Thời điểm tốt như vậy, nếu vì do dự mà để vụt mất thì chính là ngu ngốc.
"Nhưng mà..."
"Bây giờ địa vị của con đã khác trước rất nhiều.
Không phải ở bên kia, con quen được tiêu thư tập đoàn Lệ thị sao? Hơn nữa con bây giờ còn là mẹ đứa nhỏ của Lăng Mặc thì sao phải lo lắng chứ.
Có Tiểu Kiêu ở đây, Lăng Mặc không thể không chịu trách nhiệm, mà gia chủ Lăng gia cũng sẽ không đề con cháu mình