Lệ Tử Ngôn đưa Thẩm Ninh về phòng, cô vẫn còn hoảng sợ chuyện vừa nãy.
Người đàn ông đó giống như một hạt mầm cắm rễ trong lòng cô vậy, chỉ vừa mới gặp cũng có thể khiến cô hoảng hốt.
"Bảo bối, em không sao chứ?" Lệ Tử Ngôn đặt em gái ngồi xuống giường, ân cần hỏi thăm.
"Em...!không sao." Thẩm Ninh lắc đầu, cảm thấy cả người đều mất sức, cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn em gái như vậy, Lệ Tử Ngôn chỉ có thể khẽ thở dài.
Anh ta biết chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra, chỉ là không ngờ Lăng Mặc lại kích động như vậy, khiên Thẩm Ninh nhật thời hoang mang hoảng sợ.
Phải rồi, cũng đã 5 năm rồi, Lăng Mặc vận độc thân chính tỏ vẫn còn đang đợi Thẩm Ninh.
Thấy được cô đương nhiên phải kích động.
"Ngoan, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ đỡ hơn" anh ta xoa nhẹ đầu em gái, quay người muốn rời đi.
Lúc này anh ta cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Nhưng chân vừa động, Thẩm Ninh đã túm lấy tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì sợ khẽ ngâng lên nhìn.
"Người đàn ông đó...!là ai vậy?" giọng Thẩm Ninh vẫn còn chút run rẩy.
Chỉ cần nhìn thấy đối mắt đó, nghe thấy giọng nói đó, được anh ôm vào lòng, cô bỗng thấy đau lòng đến kỳ lạ.
Lệ Tử Ngôn im lặng nhìn em gái, Thẩm Ninh vốn dĩ đã quên Lăng Mặc rồi, lại vì lần này mà một lần nữa để tâm tới.
Nhưng Lệ Tử Ngôn anh ta cũng không thể giấu giếm mà cũng không muốn giấu giếm.
"Đó là Lăng gia tăng Mặc."
Nghe đến cái tên này, Thẩm Ninh cúi đầu buông tay xuống.
"Em nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Ninh không trả lời, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Lệ Tử Ngôn đi ra đến cửa, quay lại nhìn thêm một cái rồi mới đóng cửa rời đi.
Thẩm Ninh có người nhắm mắt lại, hình ảnh người đàn ông mặc vest