Trong căn phòng tại chính căn nhà của mình, cô nàng Mộng Giai Kỳ đang khoác trên người một bộ váy cưới đẹp tuyệt trần, với thiết kế tinh tế và đường may tỉ mỉ với những phụ kiện lộng lẫy càng làm tôn vóc dáng chuẩn quyến rũ của cô. Mái tóc được tết lại và cuộn tròn thể hiện sự dịu dàng và thanh tao, chiếc vương miện được cài lên đầu càng khiến cô chính là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ câu chuyện cổ tích. Trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không thể nào giấu đi vẻ đẹp và nét hạnh phúc.
Chỉ sau ngày mai thôi là cô chính thức trở thành vợ của người đàn ông cô yêu nhất, người mà cô tin tưởng trao cho anh ta cả một cuộc đời này. Lúc này đây, sự hồi hộp và lo lắng của cô như đang thi nhau để xem bên nào thắng vậy, cô run bần bật vì ngày mai chính là lễ cưới của cô và người đàn ông tên là Liễu Hải Duy, đó chính là chồng sắp cưới của cô.
Hai người quen nhau từ lúc Giai Kỳ chỉ là một người thực tập sinh mới của công ty Hâm Bằng. Liễu Hải Duy lúc đó đang là giám đốc cho công ty con, vừa thấy Mộng Giai Kỳ liền bị cô mê hoặc vì nét đẹp thuần khiết. Trên cô có một nét đẹp không ai có thể so được, nếu nhiều người luôn chọn cho mình một bộ đồ đẹp và trang điểm cực kỳ lồng lộn thì cô chỉ ăn mặc rất đơn giản và trang điểm nhẹ, tô son là thứ duy nhất cô làm trên chính khuôn mặt của mình.
Liễu Hải Duy xác định từ đó theo đuổi cô bằng mọi giá, ban đầu cô không đồng ý vì cô không muốn bất cứ việc gì làm phân tâm cô cả. Nhưng nhiều lần chứng kiến và chịu sự tác động của Hải Duy, Giai Kỳ dần dần yếu lòng và chấp nhận hắn. Và họ quen nhau được ba năm, họ trải qua ba năm yêu nhau và quyết định đi tới hôn nhân. Hắn đã cầu hôn cô khi cả hai đang cùng nhau đi du lịch ở Pháp.
Mộng Giai Kỳ đang chìm đắm trong hạnh phúc và ngắm nhìn chiếc váy cưới thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô quay sang nhìn chiếc điện thoại trên rung trên bàn trang điểm. Cô thở dài, việc di chuyển với bộ váy này quả thực hơi khó khăn, cầm điện thoại lên và mở máy.
"Alo.."
"Mộng Giai Kỳ cuối cùng cũng gặp được cô."
"Cho hỏi cô là ai vậy?" Giọng nói của một người phụ nữ nào đó bên kia điện thoại chua chát và thật sự kiến cô không thích giọng điệu của cô ta. Nhưng Giai Kỳ vẫn giữ bình tĩnh để trả lời điện thoại. "Sao cô biết số điện thoại của tôi?"
"Tôi nghe nói rằng ngày mai là hôn lễ của cô. tôi gọi điện đến chúc mừng thôi."
"Xin cảm ơn." Mộng Giai Kỳ khó hiểu, có người bí ẩn nào nữa hay sao? Khách mời chủ yếu là bạn bè người thân hai bên. Còn người nào mà cô không biết nữa à. "Cho tôi hỏi cô là ai được không?"
"Haha..ngày mai cô sẽ biết thôi. Tôi có món quà rất đặc biệt để tặng cô."
Đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy, để lại vạn câu hỏi trong đầu Mộng Giai Kỳ. Nếu là một người bạn của Hải Duy gọi điện đến chúc mừng thì chắc chắn không có vấn đề, nhưng giọng điệu của người phụ nữ này khiến cô cảm thấy bất an nhiều hơn.
Tối hôm đó, Giai Kỳ nằm nghỉ ngơi giữa chiếc giường, nói là nghỉ ngơi như vậy nhưng thực chất cô đang rất không thoải mái. Người phụ nữ hồi chiều này là ai. Người quen của cha mẹ hay Hải Duy? Thực sự cô ấy muốn cái gì? Có thực muốn chúc mừng mình hay không?
Lại một lần nữa tiếng chuông điện thoại reo lên, Giai Kỳ quay sang cầm chiếc điện thoại nhìn thử. Là Hải Duy, lấy lại tâm trạng rồi bắt máy để nghe.
"Alo..em đây."
"Kỳ Kỳ..em chưa ngủ à?"
"Chưa. Em chưa ngủ được."
"Ây da..em mà chưa ngủ thì không chừng ngày mai sẽ thức dậy muộn đó, rồi khuôn mặt sẽ bị mụn nè. Hết làm cô dâu xinh đẹp luôn đấy." Hải Duy trêu chọc cô, Giai Kỳ nghe xong chỉ biết mỉm cười, với cô bây giờ nghe giọng chồng mình là cảm thấy yên tâm rồi.
"Anh khỏi lo đi em đây rõ là xinh đẹp tự nhiên rồi. Ngày mai chắc chắn không làm anh phải thất vọng đâu."
"Haha anh biết mà. Vợ anh là đẹp nhất."
Cứ vậy tối hôm đó cả hai nói chuyện với nhau tới tận 11 giờ tối rồi mới tắt máy đi ngủ. Trong lòng cô rất háo hức dường như cô đã quên đi sự hiện diện của người phụ nữ đã gọi cho cô lúc sáng.
Cùng lúc đó, phía bên Liễu Hải Duy vừa dứt điện thoại xuống, một tay đã cầm chiếc điện thoại khác bấm số gọi.
"Chào buổi tối em yêu."
"Darling..sao bây giờ anh mới gọi cho em vậy? Em nhớ anh nhiều lắm."
Giọng của một người phụ nữ vang lên, rất dẹo là khác.
"Nãy giờ anh hơi bận tí. Ở bên Pháp em dạo này sao rồi? Còn bệnh không?"
"Em đã khỏi từ lâu rồi. Còn anh thì sao? Kế hoạch của anh có chắc thực hiện được không?"
"Em yên tâm. Sau khi kết hôn tiền của cô ta chính thức trở thành của anh. Một tháng sau đó sẽ chính thức ra toà ly dị. Anh và em sẽ lại ở cùng