Mộng Giai Kỳ bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm một túi đồ thực phẩm dành cho những ngày tới. Bước đi về nhà. Cô bỏ đi đã năm tháng rồi, suốt năm tháng qua cô đã sống với một tư cách là một nhà thiết kế trên mạng với những thành phẩm là huy hiệu, logo,..thiết kẽ các mẫu áo cho giới trẻ hiện nay. Và người đứng đằng sau giúp cô không phải là Tạ Đức Phong.
Mặc dù vào ngày cô bỏ đi, có nhờ đến sự giúp đỡ của hắn ta đã giúp cô vượt qua khỏi hàng rào theo dõi của Thần Vĩ. Đến lúc rời khỏi nước Pháp cô đã chuyển hướng sang vé máy bay để một nơi khác để sống. Ban đầu thật sự rất khó khăn khi bỏ đi, cô không biết bản thân sẽ có thể vượt qua như thế nào.
May mắn đã thực sự đến với cô, thật sự rất may mắn. Cô đã gặp được người thân ở đây. Đó là chị họ của cô, cô ấy đã giúp cô có được chỗ ở. Cô ấy còn giới thiệu cho cô công việc thiết kế nho nhỏ này. Kiếm về cũng không ít. Phần lớn là do những thiết kế của cô tuy không nổi nhưng được cái rất đơn giản và đẹp mắt. Hợp với mọi lứa tuổi.
Chị họ cô là người làm kinh doanh nhỏ. Thiết kế này cũng nằm trong một bộ phận của chị họ.
"Giai Kỳ thật sự rất tuyệt. Đơn đặt hàng của em đang xếp chồng kìa. Áo, huy hiệu, logo đều muốn được em thiết kế cho họ. Trời ơi đây là ông trời đưa em tới để cứu vớt chị đây mà."
Chị họ tên là Mộng Thiên Tuệ, 27 tuổi, đang sống độc thân, ước mơ muốn làm một nữ doanh nhân thành công vì thế đã tự thành lập công ty từ năm 24 tuổi. Chủ yếu là công ty thiết kế trang phục và phụ kiện cần thiết cho mọi lứa tuổi, cho mọi yêu cầu.
"Thật à? Thế thì tốt quá."
Giai Kỳ mỉm cười trước vẻ mặt tươi vui của chị mình, Thiên Tuệ cười hạnh phúc nói với cô.
"Sắp tới sẽ có buổi tiệc dạ hội ở bên công ty. Em phải đến để dự đấy."
"Sao cơ..em không..." Giai Kỳ vốn định từ chối nhưng Thiên Tuệ một mực bắt Giai Kỳ phải đi.
"Em phải đi..không được từ chối. Làm ơn đi Giai Kỳ...em là cứu tinh của chị. Em phải đi..không được nói **không** với chị hiểu chưa?"
Giai Kỳ khó xử, bất đắc dĩ cười gật đầu với Thiên Tuệ. "Rồi rồi..em sẽ đi. Chị đừng lay em nữa."
"Đừng lo..em gái ạ. Đây là buổi tiệc hoá trang, em sẽ cần một cái mặt nạ thật tuyệt vời." Thiên Tuệ xoa đầu cô rồi bỏ đi. Giai Kỳ cũng như yên tâm một chút, nếu là hoá trang thì cô sẽ có chút tự tin hơn.
Ngày sau Giai Kỳ đang đi mua sắm liền bị bắt gặp. Cô giật mình quay lại nhìn thử người vừa đặt tay lên vai mình. Là..là..
"Chị Giai Kỳ..quả đúng là chị rồi."
Một Michelle hoàn toàn khoẻ mạnh đang đứng trước mặt cô, cô bé vui vẻ khi nhìn thấy Giai Kỳ, còn cô thì hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện của cô bé.
"Em..em..không sao!" Giai Kỳ đi tới ôm lấy Michelle, giọng run run thật sự không tin được. "Michelle em hoàn toàn không sao hết."
"Đúng vậy. Em ổn mà..chị sao thế?"
Giai Kỳ thả Michelle ra, liền hỏi vồ vập. "Tại sao em lại ở đây? Em có bị sao không? Chị nhớ là em..em..bị.."
Michelle trông khó hiểu, rồi cũng nhận ra vẻ mặt lo lắng của cô, liền giải thích. "À..ý chị là vụ tai nạn đúng không?"
"Tai nạn?"
"Đúng vậy. Khoảng năm hoặc sáu tháng trước gì đó em bị tai nạn xíu nữa là đi gặp ông bà rồi. Sau đó em được ngài Cyrus giúp đỡ, ngài biết tình trạng của em nên liền giúp em. Lo tất cả tiền viện phí, bây giờ em đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi."
Giai Kỳ không tin được, Thần Vĩ đang làm gì với con bé rồi sao? Chuyện Michelle bị bắt và bị tra tấn chẳng lẽ con bé không nhớ gì cả sao? Bị tai nạn.
"Vậy còn việc em ở đây thì sao?"
"À..trường em có hoạt động ngoại khoá, dành ra ba ngày hai đêm để đi tận hưởng với lại thực tập nữa."
Giai Kỳ gật đầu như hiểu rõ. Vậy là con bé đã đậu vào trường đại học rồi. Michelle đã hoàn thành ước mơ của nó. Có thể sống và vui vẻ như vậy cũng tốt.
"Mà Giai Kỳ ơi, chị làm gì ở đây vậy? Mấy tháng nay em cũng không gặp chị. Có nhiều lần em đi thăm nhưng lại không thấy."
"Không có gì đâu. Chị về quê thăm nhà thôi." Giai Kỳ trả lời qua loa. "À..tới giờ rồi. Chị đi đây tạm biệt."
Michelle gật đầu, vẫy tay chào Giai Kỳ đang vội vàng bước đi. Đợi đến lúc bóng cô mất dấu hẳn, cô bé lấy chiếc điện thoại ra gọi điện cho một số.
"Thưa ngài Cyrus, tôi đã tìm ra chị ấy rồi. Vâng, tôi đã gắn máy vào túi xách..vâng không có gì ạ. Xin tạm biệt."
Michelle nhìn về hướng Giai Kỳ vừa biến mất, cười nhẹ. Mong rằng ngài sẽ thành công, Giai Kỳ mong chị sẽ hạnh phúc.
Tới ngày dự tiệc ra mắt sản phẩm, Giai Kỳ khoác lên một chiếc váy đen dài xẻ cao ở phần đùi trông rất sang trọng vô tình tôn lên đôi chân dài và thon của mình, phần trên thiết kế không tay ôm sát cổ đã thành công làm nổi bật với làn da trắng và đôi tay thanh mảnh. Đường cong cơ thể được thể hiện rõ sau lớp vải càng khiến người ta nhìn vào liền khó kiềm chế được bản thân.
"Ôi..Giai Kỳ ơi sao có thể đẹp như vậy cơ chứ."
Thiên Tuệ không ngăn nổi xúc động mà thốt lên.
Chị họ cũng diện cho bản thân một chiếc váy đắt tiền màu trắng kem rất đẹp, phần trên trễ vai làm lộ đôi vai trần thanh mảnh, phần dưới được thiết kế nhiều lớp tạo độ phồng vừa phải cho váy. Chị họ cũng rất thuận lợi khoe đường cong tuyệt đẹp vốn có của cơ thể.
Chị họ đưa cho cô một chiếc mặt nạ màu đen được thiết kế cực kỳ tinh tế, chi tiết rất cẩn thận và bên trái được gắn thêm một chiếc lông vũ màu đen. Giai Kỳ cầm lấy giữ chặt trong tay. Còn Thiên Tuệ là chiếc mặt nạ màu trắng thêm một chi tiết đôi cánh được gắn bên trái.
Cô cùng chị họ bước lên xe được chở tới bữa tiệc. Bước vào trong bữa tiệc, cô và chị họ như tâm điểm, tất cả mọi người đều quay lại nhìn một cách bất ngờ và đắm chìm. Các vị công tử hoặc thiếu gia nào cũng đến để bắt chuyện với hai