Vừa về đến nhà Giai Kỳ lập tức bị anh đè lên sô pha hôn loạn xạ trên khuôn mặt của cô.
Thần Vĩ nắm chặt tay cô để lên đầu ngăn cho cô phản kháng.
Anh đã lột bỏ chiếc áo vest bên ngoài, thành công bỏ luôn giúp cô chiếc áo khoác.
Đến khi anh ngừng lại, cả hai đều cố gắng lấy lại hơi thở.
Giai Kỳ ngước lên nhìn anh, cảm thấy có lỗi cực kỳ.
Thần Vĩ cũng đối diện với mắt cô, ánh mắt mang rất nhiều mâu thuẫn muốn nói nhưng lại không thể nói.
"Vĩ...anh thực sự cần em sao?" Giai Kỳ mở miệng, trong lòng thật sự không muốn nói ra.
"Em không tốt về rất nhiều mặt, em cũng không giỏi giang gì cả."
Giai Kỳ vẫn nói, Thần Vĩ yên lặng cho cô tâm sự hết nỗi lòng của mình.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, nằm chờ nghe cô nói.
"Từ trước đến giờ em đã được nghe đến việc anh đã trải qua rất nhiều đau đớn để có thể đứng ở vị trí như ngày hôm nay." Giai Kỳ nằm gác lên tay anh, hai người đối mặt nhau với khoảng cách gần.
Đặt tay lên ngực trái của Thần Vĩ, cô run run.
"Chắc chỗ này của anh đã chịu tổn thương rất nhiều."
Thần Vĩ nắm chặt tay cô, đưa lên hôn nhẹ, lắc đầu.
"Vĩ..nếu như có thể, anh có chịu chấp nhận em không? Một người không có mọi thứ, chỉ có thể yêu anh, nhưng cũng không biết có thể trọn vẹn được hay không?"
Anh vẫn giữ nguyên trạng thái yên lặng, Giai Kỳ vẫn tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình.
"Trước giờ em luôn tự hỏi rằng tại sao mình có thể ở bên cạnh anh, có thể sống chung một ngôi nhà, được anh để ý tới và yêu thương em như vậy? Và em đã quá vô tâm khi mặc định rằng anh sẽ sớm từ bỏ em mà rời đi.
Em sẽ lại quay về cuộc sống bình thường trước đó.
Em rất yêu anh, nhưng em lại sợ tình yêu của em lại một lần nữa mất đi.
Em thật không muốn mất anh."
Giai Kỳ nói xong liền ôm chặt lấy Thần Vĩ, anh cũng tự nguyện đáp lại cô, kề mặt sát vào cổ của cô thoả mãn với nỗi nhung nhớ bao lâu nay.
Là năm tháng, năm tháng cô bỏ đi, tự ý rời xa anh, để anh phải đi kiếm cô, ngày đêm đều phải tìm ra tung tích của người thương.
Hơi thở len lỏi trong vùng cổ khiến Giai Kỳ nhột và run rẩy trong vòng tay anh.
"Thế thì bé cưng..em biết phải đền bù như thế nào cho anh rồi đấy."
"Ôi bạn tôi...cuối cùng cũng rước được vợ về rồi." Văn Khiêm ngồi trong phòng khách chúc mừng cho cặp đôi định mệnh, Hướng Nam cũng vui mừng thay cho hai người họ.
"Giai Kỳ em ác quá..đợt em bỏ đi, thằng quỷ này làm nháo nhào tất cả mọi thứ lên, xíu nữa là phá luôn cái bệnh viện của người ta."
"Phải đấy..lúc đó dã man thật, không có hai người bọn anh ra khuyên can chắc cũng tiêu đời hết cả lũ." Hướng Nam gật đầu, nghĩ lại cảnh đó, bất giác rùng người.
Giai Kỳ ngồi trong lòng Thần Vĩ cười cười cảm thấy có lỗi vô cùng quay qua nhìn Thần Vĩ áy náy trông rất muốn xin lỗi thêm một lần nữa.
Anh chỉ cười lấy tay xoa đầu Giai Kỳ.
"Cảm ơn hai anh đã coi chừng anh ấy.
Không để anh ấy làm bậy."
"Aizzz biết sao đây..bọn anh là anh em rồi.
Phải chăm lo cho thằng nhóc cuồng vợ này thôi chứ." Văn Khiêm nhún vai tỏ vẻ như bất đắc dĩ.
Hướng Nam cũng bật cười.
Văn Khiêm lập tức nhận ngay cái liếc đầy đe doạ của Thần Vĩ.
"Thôi bỏ qua đi.
Vĩ cậu nghĩ hai người bọn họ đã có sự thay đổi rồi không?" Hướng Nam vào can ngăn, bắt đầu nói chuyện mà cả ba người không tin được.
Đối với họ việc Robert và Victoria chịu đầu hàng và chấp nhận thay đổi còn khó hơn là đi du lịch vòng quanh trái đất.
Văn Khiêm và Thần Vĩ rơi vào trầm tư, mỗi người một suy nghĩ không thể xác định được.
"Tôi không biết nhưng Victoria bà ấy không làm hại gì đến Giai Kỳ." Thần Vĩ vuốt mái tóc cô sang một bên rồi lại đặt tay ra phía sau lưng của cô.
Có thể một phần trăm thôi họ đã có chút gì đó của dấu hiệu muốn thay đổi nhưng chúng ta chưa thể tin tưởng được.
"Bà ấy đối với em rất tốt..bà ấy không làm gì em cả?" Giai Kỳ nắm chặt tay của Thần Vĩ.
"Đôi khi điều họ cần là sự chấp nhận.
Có thể mọi người đã không nhận được từ họ nhưng hãy nghĩ rằng mọi người tốt hơn như vậy."
Cả ba người nghe thấy đều lần nữa im lặng, Giai Kỳ cảm thấy quê xệ thật sự, tự cho mình là tài giỏi nên muốn nói gì thì nói đây này.
Cô muốn giải thích lại thêm một lần nữa nhưng chợt ba người kia như hiểu thêm một chân lí.
Họ cảm kích Giai Kỳ vì đã có thể giúp họ nhận ra không thể cứ đắm chìm trong hận thù mãi được.
Ai cũng cần sự yên bình cho chính mình.
Thần Vĩ quay sang Hướng Nam, anh nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại anh, cả hai chỉ có thể cười.
Anh biết mất đi Clarissa là nỗi đau lớn nhất của hắn, chỉ có thể mong rằng sau này hắn sẽ có thể tìm thấy sự bình yên của riêng mình, Clarissa sẽ từng là một quá khứ đẹp của hắn.
Cao Văn Khiêm và Khuynh Hướng Nam ở lại dùng bữa trưa rồi lập tức đi ngay.
Hướng Nam cóc cuộc họp ở Mỹ phải lập tức về ngay.
Văn Khiêm thì nói có cuộc hẹn với người mẫu chân dài nào đó đang nổi.
Cả hai chào hai vợ chồng rồi đi về.
Nhiều tuần trôi qua, Thần Vĩ và Giai Kỳ đã sống cùng nhau, họ đã tổ chức một đám cưới đơn giản có sự chứng kiến cũng ít người, đối với Giai Kỳ như vậy là quá đủ rồi mặc dù Thần Vĩ vẫn cứ muốn thêm và phải thật là hoành tráng nhưng cô đã từ chối nhận những thứ anh muốn làm.
Cô cũng đã đi gặp Đức Phong, người đã gặp không ít khó khăn khi đã giúp cô bỏ trốn.
Nhưng Thần Vĩ cũng không muốn truy cứu nhiều, một phần vì biết Giai Kỳ cũng không muốn cả hai bên có xích mích, với lại Đức Phong vốn là một nhân tài nên để ở lại có thể giúp công ty phát triển.
Đức Phong gặp lại Giai Kỳ cũng rất vui, năm tháng cô bỏ đi, hắn ta rất lo lắng cho Giai Kỳ không biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Tại sao cô lúc đó lại từ chối hắn ta cơ chứ.
Bây giờ hắn ta mới hiểu được là vì cô không muốn liên lụy đến bất cứ ai.
"Gặp lại cô, tôi rất vui đấy Cherry, cô vẫn mạnh khoẻ." Đức Phong nở nụ cười tươi.
Giai Kỳ cũng gật đầu đáp lại.
"Tôi cũng vậy.
Thật xin lỗi khi lúc đó đã liên lụy anh."
"Làm gì có chuyện đó, vẫn