" Cô coi đi" nói rồi anh quăng chiếc điện thoại của mình sang cho Nhã Thanh. Cô cầm chiếc điện thoại lên, trong đó có những tấm ảnh mà cô không thể nào ngờ tới.
Đó là bức ảnh mà lúc tên Hoàn Vũ kia kéo cô vào lòng, Nhã Thanh đã cố gắng vùng vẫy ra nhưng hình như đây là một cái bẫy, thì ra hắn ta chẳng phải hẹn cô ra để mượn tiền trả viện phí cho mẹ hay gì cả mà chỉ gài bẫy cô mà thôi. Hắn muốn Trần Phong hiểu lầm cô là một loại đàn bà không ra gì, đã bị đá rồi bây giờ còn quay trở lại quyến rũ bạn trai cũ mặc dù bạn trai cũ đã là bạn trai của chị gái.
" Tôi...tôi không có, là hắn tự kéo tôi vào" cô vội vàng quay qua giải thích cho anh hiểu
" Nhưng như vậy là cô không có đi dạo mà là đi gặp hắn ta, đúng không?"
" Cái...cái đó, thật ra là hắn gọi tôi hẹn gặp hắn để cho hắn mượn tiền chữa bệnh cho mẹ, tôi cũng không nghĩ hắn lại gài bẫy tôi"
" Vậy là cô nói dối tôi? Tôi ghét nhất những người nào lừa dối tôi" Trần Phong giận dữ đập mạnh xuống bàn khiến cho Nhã Thanh hoảng sợ không dám hó hé tiếng nào.
" Tôi...tôi xin lỗi, tôi...sợ anh giận nên mới nói dối anh, tôi không cố ý, tôi thật sự xin lỗi" một lúc sau Nhã Thanh mới dám nói lí nhí tỏng miệng câu xin lỗi với anh
" Sao cô dám gạt tôi đi hẹn với người cũ?"
" Tôi không dám nữa, xin lỗi" Nhã Thanh biết bây giờ phản kháng thì cũng sẽ chẳng có tác dụng gì mà có khi còn hại bản thân nữa nên cô lùi một bước, xin lỗi anh
" Cô còn nhớ hình phạt lúc trước tôi phạt cô khi cô bỏ đi chứ?"
Nghe Trần Phong nói vậy, Nhã Thanh liền lục lại trí nhớ và nhớ đến cái lần mà anh cưỡng hôn cô khi mà cô định bỏ đi mà không nói với anh tiếng nào
" Anh...anh định làm gì tôi" Nhã Thanh lấy tay lên che trước ngực để tự phòng vệ
" Tôi chỉ muốn cô biết rằng tôi sẽ làm như vậy với cô vào đêm nay"
" Anh..." nói rồi Nhã Thanh tức giận đúng lên đi về phòng của mình nhưng bị Trần Phòng đột ngột kéo tay lại. Cô loạng choạng ngã xuống và vô tình ngồi trúng trên chân anh, tay cô thì chạm vào cái vật gì đó nóng nóng giữa hai chân anh. Nhã Thanh hoảng hốt rụt tay lại, mặt đỏ như trái cà chua,