Ngay sau đó hôn lễ của cô cùng Hàn Mặc Ngôn cũng được tổ chức như lời cô nói.
Vì do cô mang thai nên anh bí mật tổ chức hôn lễ chỉ mời những người thân thiết đến tham dự.
Tư Bắc là người đưa cô đến trao cho anh.
Nhưng chỉ đi được một nửa anh lại chạy từ chỗ của mình xuống bế cô lên, Tư Bắc cũng chỉ mắng một câu rồi cười đi xuống.
"Cái thằng nhóc này, không đợi nổi nữa à"
Sau khi cả hai đọc lời tuyên thệ xong, không biết có phải vì mang thai nên dễ khóc hay không mà nước mắt cô cứ rơi liền hồi khiến những người phía dưới bật cười trêu chọc.
- Này, có phải em hối hận rồi không?
- Đúng vậy, nếu hối hận rồi cũng không kịp nữa đâu cô gái.
Hàn Mặc Ngôn chỉ liếc những người đó một cái rồi quay sang dỗ dành cô, nhưng cô lại khóc lớn hơn, khiến đầu anh nóng lên đổ đầy mồ, hôi, anh nhẹ nhàng bế cô trở về.
Buổi hôn lễ cứ thế kết thúc chóng vánh.
...
Kể từ ngày bị bắt về mọi sinh hoạt của cô dường như bị tất cả mọi người kiểm soát.
Cô bắt buộc phải dừng tất cả các hoạt động nghệ thuật để ở nhà dưỡng thai.
Mà Hàn Mặc Ngôn lại cứ làm quá cả lên, anh cho trải thảm nhung, đệm từ tận ngoài cổng đến trong tất cả các phòng trong nhà.
Mọi chỗ nhọn, lòi lõm ra anh cũng đều bị người của anh bọc lại cả.
Cô rất yếu đuối, rất không biết giữ ý tứ sao.
Nhìn mọi góc trong căn nhà mà cô méo cả mặt.
Hàn Mặc Ngôn cũng đốc thúc xử lí công việc hoàn thành trước cả một năm để trở về bên cạnh chăm sóc cho cô.
Cô mang thai đến nay cũng đã 2 tháng rồi.
Bụng vẫn còn chưa có lớn ra mà nhìn đi, mọi người cứ như là cô sắp sanh đến nơi không bằng.
...----------------...
Thời gian cũng vì thế trôi qua rất nhanh, thoáng chốc cô đã mang thai 5 tháng rồi.
Hôm nay là ngày đi kiểm tra định kì của cô, Hàn Mặc Ngôn muốn cô là mỗi tháng đi kiểm tra một lần nhưng vì cô quá là cứng đầu cứ một hai đòi 3 tháng mới đi kiểm tra 1 lần, nên anh cũng chiều theo ý cô vậy.
Mà lúc mang thai tháng cuối Tiểu Bảo, bụng cô cũng đâu có lớn như giờ đâu nhỉ, tại sao bây giờ mới chỉ là tháng 5 mà bụng lại nhô cao thế nhỉ?
Nằm trên bàn siêu âm, nhìn hình mà bác sĩ vui vẻ cười.
Phải biết là hai vị này rất là khủng đó nha, được khám cho họ thật là phúc phần ba đời, cô ta thiếu điều muốn quỳ lạy cởi giày cho cô luôn ấy chứ.
- Chúc mừng ngài Hàn cùng phu nhân, là song phượng thai ạ.
- Song...!song thai sao? - Hàn Mặc Ngôn ngớ ra nhìn hình trên màn hình siêu âm.
Còn Tư Thuần đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cô cứ thất thần mãi đến lúc đã ra khỏi phòng vẫn không thể nào tỉnh nỗi.
Hàn Mặc Ngôn biết cô đã trãi qua những gì, cũng đang trong tình trạng sợ hãi như cô.
Ngồi vào xe, anh để cho vệ sĩ lái, còn mình ngồi phía sau ôm lấy vợ.
- Bà xã này.
Em đừng nghĩ nhiều, sẽ ổn thôi.
- Anh khẽ đặt một nụ hôn lên vầng tráng nhỏ của cô, thỏ thẻ.
- Hai đứa, có...!quá sức một tí.
- Cô thở dài, vì là cơ thể của cô nên cô hiểu rõ nhất nó như thế nào, từ lần sinh Tiểu Bảo, cô đã suýt chết rồi bây giờ thân thể vẫn chưa thể nào chịu nỗi nếu sinh hai đứa cùng một lúc.
- Không sao, có anh ở đây.
Anh sẽ bảo vệ mẹ con em cho toàn.
- Anh vuốt lưng nhỏ đang run rẩy của cô am ủi.
Cứ thế vài ngày sau, cô lại phấn chấn tự lập cho mình một chế độ ăn dinh dưỡng, vì cô biết y thuật nên cũng không ai có đủ tư cách này hơn cô.
Nhìn bà xã nhà mình mạnh mẽ như vậy mà Hàn Mặc liền đau lòng.
Nếu ai ở trong hoàn cảnh này như cô thì đều đã khóc toáng lên, suy nghĩ này nọ không thể nào tự chăm sóc cho bản thân mình.
Nhưng cô lại khác, anh biết bề ngoài cô chỉ đang cô gắng tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, nhưng nội tâm lại đang rất lo lắng.
Nên thời gian này anh lại ở bên cô nhiều hơn nữa.
Mà Tiểu Bảo khi nghe cô mang song thai thì nó vui lắm nhưng lại rất lo