24 năm trước
Hàn Mặc Ngôn là vốn trẻ mồ côi bị bố mẹ vứt bỏ vì mẹ của anh phát hiện ba anh là xã hội đen.
Mẹ của anh vốn là người tham sống sợ chết không muốn vướng víu vào chuyện giang hồ nên đã xảy ra tranh chấp rồi dẫn tới ly hôn với bố anh.
Nhưng bố anh vốn là ông trùm lại bị một ả đàn bà bỏ vì thân phận ông trùm của mình, nên đã rất tức giận rồi cả ông lẫn bà đều quy tội về anh đá anh vào cô nhi viện từ đó cắt đứt liên lạc.
Lúc đó anh chỉ mới 8 tuổi.
Trong cô nhi viện anh luôn tỏ dáng vẻ rất lạnh lùng không giống như số tuổi hiện tại.
Ai hỏi gì anh đều 1 là không trả lời 2 là anh chỉ ừ hử cho qua.
Anh sống những ngày tháng buồn tẻ đó được 5 tháng.
Lúc anh đang ngồi thờ thẩn trước cửa suy nghĩ gì đó thì từ đằng xa thấy có một đôi vợ chồng chạy nhanh đến.
Đến trước mặt anh, họ liền nhét đứa trẻ con trong tay của họ cho anh nói với giọng gấp gáp.
- Cậu bé, xin cậu hãy chăm sóc cho con gái của tôi một thời gian.
Chính tôi nhất định sẽ quay lại.
– Khi này người đàn ông đã đứng lại gần anh, anh mơ hồ có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt từ người đàn ông.
- Tại sao tôi phải giúp các người? – Anh lạnh nhạt đáp trả.
- Cầu xin cậu hãy chăm sóc cho Thuần Thuần đừng cho ai biết nó vừa mới đến có được không? - Người phụ nữ quỳ thụp xuống làm cậu giật mình lùi lại.
- Được rồi.
– Anh có thể cảm nhận được thân phận của họ không tầm thường, bị truy sát nếu dẫn theo nhóc con này thì khó thoát nổi.
- Cảm ơn.
- Nhưng nhất định phải trở về đón nó.
– Anh nói rồi ôm cô bé trở vào trong, anh không muốn lại có người giống như mình cô đơn, lẻ loi.
- Đợi mẹ nhé.
Khổ cho con rồi.
– Đi xa rồi nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng nỉ non của người phụ nữ.
Người đàn ông vẫn khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng tinh ý sẽ phát hiện nơi đáy mắt