Sáng sớm hôm sau
Cô thức dậy chuẩn bị đồ đạc rất sớm, vì không muốn để hai ôn con kia mè nheo nên cô muốn đi sớm hơn lúc hai đứa chúng nó thức dậy.
Nhưng ai ngờ cô vừa xách cái vali xuống cầu thang thì hai chúng nó...!đã ngồi trước bàn ăn sáng rồi.
Hừ...
- Dậy sớm thế à? - Cô liếc mắt sang hai cái đứa quỷ nhỏ kia.
- Vâng.
Như vậy thì mới không bị đá ra phía sau chứ.
- Hai đứa tinh nghịch nhướng lông mày.
Aizzzz...
- Được rồi.
Ăn sáng đi.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng cô cùng mấy đứa nhỏ đi ra trực thăng.
- Mẹ đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
- Tiểu Bảo ôm cổ hôn chụt chụt lấy cô dặn dò như ông cụ non.
- Ừm.
- Sang đến nơi nhớ gọi điện cho bọn con đấy.
- Tuyết Nhật Lam cũng chen ngang một câu.
- Ừm.
Hai con cũng về ở với ông cố đi.
Nói rồi quay lưng lên trực thăng.
Trực thăng vừa bay lên thì ngay lúc này thì từ phía xa có người chạy tới.
- Đợi đã, đợi đã.
Đợi anh với.
- Hàn Mặc Ngôn chạy như bay tới phóng lên trực thăng ngồi vào ghế thắt dây an toàn để cô không thể nào đá anh xuống ngay được tự nhiên cứ như của nhà mình vậy.
Cô thoáng kinh ngạc nhưng sau đó liền tức giận muốn đá hắn ta ra ngoài.
- Tại sao...!- Cô còn chưa nói hết câu thì liền bị anh ngắt ngang.
- Anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cho em.
- Khuôn mặt anh nghiêm túc.
Đôi mắt tóe lửa của cô thoáng khựng lại.
Nói cô không động lòng vì anh thì không đúng bởi anh biết là nguy hiểm nhưng năm lần bảy lượt vẫn muốn đi theo cô.
Cô lại không muốn có người nào chịu tổn thương vì mình nên đành phải nói những lời tổn thương thế này.
Không khí lại rơi vào trầm mặc, một lát sau anh lại lí nhí.
- ...!và cả con của chúng ta nữa.
Câu nói đó rất nhỏ, nhỏ tựa mũi kêu nhưng nó lại như kim châm, đâm vào lòng cô làm cho cô hốt hoảng.
Chuyện này sao anh lại biết.
Sau khi anh nói như vậy rồi mới cảm thấy hối hận, Thuần Thuần nhất định sẽ đá anh cho mà xem.
- Không phải như em nghĩ đâu.
Anh...!anh...!thấy nhóm máu của Tiểu Bảo kì lạ nên...!nên...
- Anh đã biết rồi thì thôi vậy.
- Cô bình tĩnh trả lời.
Thôi vậy, để anh ấy biết để đuổi anh ta về để Tiểu Bảo ở bên cạnh anh ta cũng ổn.
Cô đang suy tính xem làm thế nào để lừa được anh về, thì lúc này anh lại tưởng là cô giận anh nên lúng túng giải thích.
- Em...!em...!đừng có mà giận anh.
Anh nói thật