Ban đêm tại hòn đảo xa lạ.
- Alex, đã hành động rồi sao? - Tuyết Bạch đẩy đẩy củi khô duy trì lửa.
Sau khi Tuyết Bạch đã tỉnh hẵng thì cả hai liền cùng nhau đi nhặt củi chuẩn bị cho buổi đêm.
Tư Thuần cũng đã dùng thiết bị liên lạc bày bố khắp người mình thử liên lạc với Lion và Luan nhưng đều không được, dường như hòn đảo này cách biệt với môi trường bên ngoài vậy.
- Ừm...!- Tư Thuần chỉ ừm nhẹ với câu hỏi của Tuyết Bạch.
Lòng cô nặng trĩu mang nhiều phiền muộn.
- Anh ta...
Xoạt...!xoạt...!xoạt...
Tuyết Bạch còn định nói gì nữa nhưng lại bị một tiếng động nhỏ cắt ngang.
Tư Thuần liền ngồi nhổm dậy, sờ lên thắt lưng, cũng may con dao găm của cô vẫn còn ở đó.
Cô chăm chú nghe âm thanh đó phát hiện đó không phải là động vật hoang dã mà hình như...!là con người.
Tư Thuần đưa mắt ra hiệu cho Tuyết Bạch, ý bảo cô chờ đã để cô xác định một tí.
Sau đó cô liền cầm một cục đá nhỏ ném về hướng phát ra tiếng động đấy, nói.
- Tự bước ra hay là muốn được khiêng ra.
- Cô lạnh giọng.
Nơi đó vẫn im lặng, không có dấu hiệu nhúc nhích.
Nhưng lúc tưởng như sẽ không ra nữa thì một người đàn ông đen ngóm thân mặc vải bố bước ra từ nơi đó.
- Đi lạc đến đây à.
- Người đàn ông bước lại gần các cô hỏi.
Cả hai cùng im lặng nhìn nhau, vì họ không biết người đàn ông này có mục đích gì...
- Tôi tính ra cũng ở đây được gần 24 năm rồi nhỉ? - Thấy hai người im lặng ông liền biết bọn họ lo sợ gì liền ngồi xuống cạnh đống lửa của bọn họ, mắt ngước lên trời thở dài.
- Ông cũng là người Trung Quốc sao? - Tư Thuần quay sang hỏi lại để xác minh một lần nữa, vì cô nghe được rõ ông ta nói tiếng bản địa rất lưu loát.
- Ừ, có lẽ vậy...!nhỉ? - Ông thở dài nhắc lại chuyện này lại khiến ông cảm thấy rối rắm.
- Bảo bọn người còn ở nơi đó cũng ra đi.
- Cô lại lạnh giọng, cô ghét những kẻ tránh tránh né né như vậy.
- À...!nhạy bén đấy cô bé.
Ra đây đi, bọn họ cũng giống chúng ta, không gây hại cho ta đâu.
- Ông giơ ngón tay cái lên với cô rồi hướng đằng đó gọi lại.
Những người núp trong góc tối liền đi ra, có khoảng chừng 7-8 người đều giống như người kia mặc vải bố, da ngâm đen.
- Này bọn nhóc con các người tại sao lại lạc vào đây? - Một người trong số đó lại gần hỏi.
Tư Thuần bình thường rất lạnh lùng với kẻ khác, nên không cũng không thèm nhìn những người mới ra lấy một cái.
Mà vẫn chăm chú nói chuyện với người đàn ông kia.
Không hiểu vì sao, đối với ông ta cô lại có một thứ cảm xúc rất mãnh liệt.
Tuyết Bạch dù lạnh lùng nhưng vẫn biết thời biết thế, biết được Tư Thuần sẽ không trả lời cái bọn người này nên đành lên tiếng giải thích ngắn gọn.
- Tâm bão.
Đắm thuyền.
Bơi đến.
- Khuôn mặt trái soan của cô vẫn nghiêm nghị như