Cô tự tay lái trực thăng thao tác chuyên nghiệp đến bất ngờ, đánh một vòng bay thẳng đến một hòn đảo xa lạ mà ngay cả trên bản đồ không có, không ai biết.
Nơi đây chính là căn cứ của Tuyết gia, là nơi chứa nhiều thông tin quan trọng về Tuyết gia.
Hàn Mặc Ngôn rất bất ngờ bởi cô tin tưởng anh đến vậy sao? Không phải.
Anh cười khổ tại sao lại quan tâm nó có phải tin tưởng hay không? Tại sao anh lại đi theo cô gái này?
Bước chân vừa đặt xuống đất, anh đã nhìn thấy cô gái chạy thẳng vào trong, dáng vẻ dường như rất hối hả.
- Tuyết Dạ Nguyệt đang ở đâu? – Đôi mắt cô sắc bén lạnh đến cực điểm.
Mặc dù đôi mắt của cô lúc bình thường rất đẹp, hiệu dịu nhưng khi cô tức giận tuy khuôn mặt vẫn như vậy nhưng đôi mắt xinh đẹp đó lại trở nên rất đáng sợ, nó khiến cho người đối diện phải run rẩy.
- Tiểu thiếu gia, đang được anh Luan đại nhân chăm sóc ạ.
- Giọng nói tên vệ sĩ to lớn run rẫy trước người con gái.
Cô tông thẳng cửa bước vào.
Nhìn đứa con mà cô chưa từng để nó bị thương dù chỉ một tí giờ đây lại nằm đó sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, thân người run rẩy vì đau đớn.
- Tiểu Hồ Ly, em đến rồi.
- Người đàn ông mặc áo blouse lo lắng thốt lên.
- Độc tố hậu synape?! - Sau khi nhận dạng được giọng cô run rẩy.
Không phải là hỏi mà là khẳng định.
- Mau chuẩn bị ngân châm khử trùng.
Tất cả đi hết ra ngoài cho tôi.
Nếu như thằng bé có chuyện gì thì các người tự biết hậu quả.
- Giọng cô tức giận pha lẫn run sợ.
Cô sợ rất sợ mất đi Tiểu Bảo.
Sau khi khử trùng sạch sẽ cơ thể, cô nhanh chóng sử dụng ngân châm ép độc ra.
Thứ cô tinh thông trong y học chính là đông y.
Vì đó mà các loại độc cô đều có thể ép ra nếu trong thời gian ngắn phát hiện.
Nhưng con trai cô nó đã trúng loại kịch độc này từ lúc cô nhận được tình báo tới giờ tổng cộng đã 13 phút.
Rất khó nhưng cô sọ rất sợ.
Thời gian từng phút trôi qua bắt đầu làm cô thấy bất lực, người ướt đẫm.
Cách nhanh nhất để có thể ép độc ra chỉ còn có cách đó….
Sau nửa ngày, cửa phòng bật ra khiến cho những con người lo lắng ngoài hành lang giật mình đứng phắt dậy.
- Mau đưa máu thuộc nhóm của Tiểu Bảo đến đây?
- Được.
– Luan nhấn thiết bị liên lạc cấp tốc bảo người vận chuyển sang.
Nhưng đầu bên kia nói gì đó làm cho sắc mặt của Luan trầm xuống:
- Phế vật, Tuyết gia nuôi các người để các người ăn không ngồi rồi sao? - Giọng anh tức giận.
- Làm