Nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng kéo dài vô tận cho đến khi Lý Giai Kỳ khó thở vì hết dưỡng khí phải đẩy Trầm Thiên Phong ra.
Em vẫn chưa học được cách hít thở lúc hôn sao? Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, mắng yêu.
Lý Giai Kỳ lườm anh một cái khiến anh phá lên cười, nhìn nụ cười của anh mà cô suýt nữa mất cả hồn.
Trong lòng thầm mắng hai chữ “yêu tinh” nhưng lại không nhịn được mà nhìn thêm một cái.
Trầm Thiên Phong lại kéo Lý Giai Kỳ vào trong lòng, ôm thật chặt.
Có em bên cạnh, thật tốt!
Lý Giai Kỳ cũng không biết phải đáp trả anh thế nào, vòng tay qua eo anh cũng chỉ có thể xiết chặt hơn một chút.
Đột nhiên, cô cảm thấy vai mình nặng trĩu sau đó là cả cơ thể của Trầm Thiên Phong đều đang mềm nhũn tựa vào người cô.
Trầm Thiên Phong! Anh làm sao vậy? Cô hốt hoảng vỗ vỗ vào lưng anh nhưng anh vẫn không có biểu hiện gì, cả cơ thể đều tựa trên người cô.
Khó khăn lắm Lý Giai Kỳ mới đỡ được Trầm Thiên Phong ngồi xuống sàn nhà thế nhưng anh lúc này đây hai mắt nhắm nghiền, đã không còn ý thức.
Chị Ngọc! Chị Ngọc! Mau đến giúp một tay.
Lý Giai Kỳ dường như hét đến lạc cả giọng, tình trạng của Trầm Thiên Phong lúc này làm cô cảm thấy sợ hãi, cô sợ anh xảy ra chuyện gì hoặc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
May mắn là sau một hồi gọi đến khản cả tiếng thì chị Ngọc và hai người làm nữa cũng chạy đến.
Trầm Thiên Phong được mọi người đưa lên giường nằm sau đó có bác sĩ vội vàng đến kiểm tra.
Tình trạng của ông chủ không có gì đáng ngại, bởi vì trước đây luôn trong trạng thái căng thẳng sau đó lại hưng phấn bất ngờ nên xảy ra chút xung đột.
Ngủ một giấc dậy sẽ không sao nữa....
Nghe thấy bác sĩ nói Trầm Thiên Phong không sao, mọi người trong phòng bao gồm cả Lý Giai Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là sức khỏe của anh ấy không có vấn đề? Lý Giai Kỳ bước lên trước, hỏi bác sĩ.
Có vấn đề.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Lý Giai Kỳ trở lên lo lắng nhìn bác sĩ.
Cô rất sợ bác sĩ sẽ nói rằng anh mắc phải bệnh nào đó nguy hiểm hay đại loại vậy nhưng lại không nhịn được muốn bác sĩ nhanh chóng nói ra vấn đề.
Lúc nói chuyện, phiền bác sĩ nói hết câu đừng bỏ dở giữa chừng.
Mấy người làm bác sĩ rất thích nói chuyện kiểu lấp lửng làm cho tâm trạng người nghe như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Vị bác sĩ bị Lý Giai Kỳ nói thì xấu hổ sờ sờ cánh mũi, thói quen nghề nghiệp mà thôi: Cơ thể của ông chủ nhìn bên ngoài tuy rằng thấy rất khoẻ mạnh nhưng thực chất bên trong đã bị đào rỗng.
Thời gian dài lao lực quá độ, không nghỉ ngơi ăn uống hợp lý dẫn đến cơ thể bị suy nhược nghiêm trọng.
Nếu như tình trạng này không thể thay đổi thì nhiều nhất là hai năm nữa là cơ thể ngài ấy sẽ như đèn cạn dầu, không chịu nổi mà ngã xuống.
Cả Lý Giai Kỳ và chị Ngọc đều kinh hãi nhìn bác sĩ, Lý Giai Kỳ thậm chí không tin nổi những điều vừa nghe thấy.
Nhìn bề ngoài anh chỉ là gầy hơn trước mà thôi vậy mà cơ thể đã suy kiệt đến mức đó rồi.
Bây giờ cần phải làm gì để cải thiện sức khỏe cho anh ấy?
Xây dựng một chế độ ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý.
Tăng cường vận động thể thao, giảm tải lượng công việc thường ngày và quan trọng nhất là để tâm trạng được thoải mái kết hợp với kiểm tra sức khỏe định kỳ phối hợp với phác đồ điều trị của bác sĩ.
Tôi biết rồi, tôi sẽ ghi nhớ cẩn thận.
Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lý Giai Kỳ và chị Ngọc.
Lý Giai Kỳ không ngờ rằng cơ thể anh đã sớm có vấn đề vậy mà thời gian qua còn phải đau đầu vì cô, mệt mỏi chăm sóc cho cô.
Càng nghĩ, Lý Giai Kỳ càng cảm thấy tự trách bản thân, từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan tâm đến sức khỏe của anh nhưng anh thì vẫn luôn để ý đến từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô.
Cô ngồi xuống mép giường, bàn tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh, bởi vì gầy mà ngay cả ngón tay cũng mảnh khảnh hơn trước kia rất nhiều.
Chị Ngọc ở bên cạnh vừa lo lắng cho sức khỏe của Trầm Thiên Phong cũng vừa muốn nói ra hết những điều giấu kín trong lòng.
Chị đến bên cạnh Lý Giai Kỳ, đặt bàn tay lên vai cô sau đó lấy hết dũng khí nói ra sự thật.
Hamad, cậu ấy bên ngoài thì có vê rất cao ngạo, độc đoán nhưng thực ra lại là người rất thiếu cảm giác an toàn.
Bởi vì cậu ấy bị mẹ bỏ rơi từ lúc vừa lọt lòng cho nên đã tạo thành một vết thương không bao giờ lành trong lòng cậu ấy.
Cô đừng trách cậu ấy tại sao lại giam cầm cô ở đây, bởi vì quá quan tâm nên sợ mất đi, cậu ấy chính là sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Chắc cô đang thắc mắc vì sao tôi lại biết chuyện lúc nhỏ của Hamad đúng không? Quản gia Lưu là cậu ruột của tôi, tôi chính là