Bởi vì đã xác định sẽ trở về nên việc thu dọn hành lý là không thể tránh khỏi.
Dù sao cũng ở lại trên đảo hai tháng trời nên hành lý nói nhiều không nhiều nói ít không ít vừa vặn một vali.
Quần áo và sách vở đã có chị Ngọc sắp xếp giúp nhưng có một thứ mà Lý Giai Kỳ vẫn cần đích thân hỏi.
Trên đảo chẳng có một trò tiêu khiển nào cho nên phần lớn thời gian Trầm Thiên Phong đều quấn lấy Lý Giai Kỳ không rời nửa bước giống như hình với bóng.
Lúc này đây anh đang nằm gối đầu lên đùi cô để cô mát xa cho, khuôn mặt thư thái rất là hưởng thụ.
Lý Giai Kỳ xoa bóp thái dương và trán cho anh, nhìn hàng lông mày rậm, to như ngón tay của anh rồi lại nhìn hàng lông mi vừa dày vừa dài đến con gái cũng phải ghen tị của anh, cô không nhịn được mà xoa xoa mấy cái thật mạnh.
Nói thật cho em biết anh dùng loại dưỡng mi nào, còn cả lông mày nữa? Lý Giai Kỳ gần như là nghiến răng khi hỏi ra lời này.
Trầm Thiên Phong kéo bàn tay vừa mới xoa lông mày của mình cho lên miệng hôn một cái.
Sinh ra đã vậy rồi.
Có lẽ là do đặc trưng chủng tộc đi, em không thấy là người Ả Rập phần lớn đều có da ngăm, mắt nâu với râu tóc rậm à?
Trong khi phụ nữ bọn em phải dùng đủ loại dưỡng mi với dưỡng tóc thì anh chỉ cần sinh ra đã có, đúng là bất công.
Lý Giai Kỳ bộc lộ tính cách điển hình của phụ nữ chính là “khó hiểu”
Về điểm này em không cần phải lo cho bọn trẻ, lông mày và lông mi của chúng đều giống tôi ngay cả Gia An, Gia Hân và Gia Ý cũng có tóc rất dày.
Lý Giai Kỳ hừ hừ trong cổ họng dĩ nhiên là vẫn còn để ý chuyện “bất công” này nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sáu bánh bao nhỏ nhà cô đều được hưởng những gen di truyền tốt nhất của ba nó.
Ít ra thì lông mày và lông mi của anh cũng là làm tăng thêm độ đẹp trai nên em tạm chấp nhận.
Để em phát hiện ra có đứa trẻ nào có ngoại hình giống anh ngoài con của em thì anh cứ tự lo liệu lấy đi.
Trầm Thiên Phong bật cười, anh không ngờ sau khi hai người thẳng thắn với nhau cô lại dễ thương như vậy.
Cô không hề che giấu sự ghen tuông của mình nhưng càng như vậy anh càng thích bởi vì đó chính là biểu hiện cô đang rất quan tâm đến anh.
Ba mươi lăm năm nay súng đạn của tôi mới được dùng một lần duy nhất, lần đó là với em thì lấy đâu ra đứa trẻ nào giống tôi nữa.
Có điều....nếu là ba tôi để lại cho tôi một người anh em rồi người đó ra ngoài làm bậy thì không thể đổ lên đầu tôi được.
Vừa nói, Trầm Thiên Phong không nhịn được tiếng cười trầm thấp trong cổ họng.
Tốt nhất là không có.
Người của anh em không muốn chia với người khác, tiền lại càng không.
Lúc nói chuyện, Lý Giai Kỳ luôn biến mình thành người phụ nữ tham tài, háo sắc khiến Trầm Thiên Phong chỉ biết lắc đầu hết cách.
Anh nhìn cô, đôi mắt thâm tình mà lời nói ra cũng đầy sủng nịch.
Tôi nói rồi, tất cả mọi thứ của tôi bao gồm cả tấm thân này đều là của em.
Lý Giai Kỳ đương nhiên là hài lòng với câu nói này của anh, cô cười tươi sau đó rất hào phóng cúi xuống hôn lên môi anh một cái.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của cô làm sao thoả mãn được Trầm Thiên Phong, anh lật người đè lên người cô sau đó ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Lý Giai Kỳ còn có chuyện cần hỏi nên đẩy người Trầm Thiên Phong ra bởi vì lần nào kết thúc nụ hôn của anh, cả người cô cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Dừng lại chút đã, em có chuyện muốn hỏi.
Trầm Thiên Phong đã sớm đoán ra cô có chuyện muốn nói nên cũng lật người nằm xuống bên cạnh cô nhưng bàn tay thì rất không an phận luồn vào trong áo của cô nắm lấy nơi đ.ẫy đà trước ngực.
Nhỏ hơn lúc trước khá nhiều.
Lời nói bâng quơ nhưng lại mang ý nghĩa không trong sáng của anh khiến Lý Giai Kỳ đỏ mặt, cô khẽ đánh vào bàn tay đang làm loạn trước ngực mình.
Đừng làm loạn.
Anh còn nhớ lúc anh tìm thấy em không, khi đó trên người em có một chiếc usb, anh có thấy nó không?
Có thấy! Trầm Thiên Phong trả lời rất dứt khoát.
Vậy nó đâu rồi? Anh còn giữ nó không? Lý Giai Kỳ sốt ruột xoay người sang hỏi anh, bàn tay đang trêu đùa trước ngực cũng bị cô kéo ra.
Trầm Thiên Phong không hài lòng khi bị cô kéo tay ra, bàn tay anh vẫn ngang ngược luồn vào trong, lần này còn ác ý véo một cái vào hạt anh đào khiến cô đau đến cau mày.
Đã sớm giẫm nát rồi.
Anh thản nhiên trả lời giống như việc mà anh nói không hề liên quan đến mình.
Tại sao? Anh có biết nó rất quan trọng không? Lý Giai Kỳ tức đến nổ phổi luôn rồi, thứ quan trọng như vậy mà bị anh nói giẫm nát rồi.
Biết nó quan trọng nên mới giẫm hỏng.
Với cái lý do ngang ngược này của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ đúng là cạn lời.
Ngoại trừ ánh mắt oán trách ra thì đúng là không biết dùng từ ngữ nào để mắng anh nữa.
Biết nó quan trọng mà anh còn làm hỏng.
Anh có biết để có được nó em đã phải đánh một trận với tên mặt sẹo suýt nữa thì bị bắt lại? Trong đôi mắt Lý Giai Kỳ nhìn anh không chỉ có oán trách còn có cả ủy khuất nữa.
Cô đã liều mạng để mang về thứ đó vậy mà anh nói huỷ là huỷ.
Tại lúc đó thấy nó được em giấu trong áo ngực, tôi không nhịn được nên đã giẫm hỏng.
Dù có đánh chết thì Trầm Thiên Phong cũng không thừa nhận là bởi vì anh ghen với chiếc usb.
Lúc đó thay đồ cho Lý Giai Kỳ, trong lòng đã sẵn cơn ghen với Xuân Hạo lại thấy chiếc usb nằm trong áo ngực thì máu nóng dồn lên não, anh không nghĩ gì mà ném xuống chân giẫm một cái tan náy chiếc usb.
Ngực cô đến anh còn chưa được đụng vào mà cái thứ đó lại dám ở trong đó, nghĩ thôi là không thể nào nhịn được cho nên đã “hoá kiếp” giúp nó.
Trầm Thiên Phong từ nhỏ đã có tính cách bá đạo cho nên đương nhiên anh không muốn Lý Giai Kỳ nghĩ đến người hay việc gì khác ngoại trừ mình.
Để cô không nghĩ đến chiếc usb kia nữa, anh lần nữa lật người đè lên người cô sau đó không chút lưu tình chui đầu vào trong áo của cô.
Trước ngực Lý Giai Kỳ bị cái miệng ẩm ướt của anh tập kích, rất nhanh đã buông vũ khí đầu hàng.
Máy bay trực thăng đón Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ rời khỏi đảo biệt lập.
Qua hai giờ bay, hai người lại đổi sang