Một tuần làm việc trôi qua rất nhanh, tối thứ sáu sau khi hết giờ làm Lý Giai Kỳ trở về nhà ngay.
Buổi trưa, bà ngoại gọi điện thoại nói Gia Hân và Gia Minh bị cảm làm cô lo lắng không thôi.
Cả buổi chiều, Lý Giai Kỳ làm việc mà không thể nào tập trung được.
Có mấy lần coi định xin nghỉ nhưng không biết phải mở miệng nói với Trầm Thiên Phong thế nào.
Vừa có chuông báo tan tầm là Lý Giai Kỳ không kịp thu dọn đồ đạc cứ thế xách túi đi luôn.
Bọn trẻ chưa từng trải qua mùa đông lạnh từ lúc sinh ra đến giờ nên cô vẫn luôn cẩn thận trong việc ăn mặc, vệ sinh hàng ngày của chúng.
Ngồi trên xe taxi, Lý Giai Kỳ chỉ biết cầu khấn cho Gia Hân và Gia Minh không bị cảm quá nặng.
Tốt hơn so với tưởng tượng của Lý Giai Kỳ, hai đứa trẻ Gia Hân và Gia Minh chỉ là cảm lạnh thông thường.
Hai đứa chỉ bị ho và sổ mũi một chút ngoài ra không bị gì thêm.
Để tránh lây cho những đứa còn lại, Lý Giai Kỳ tách riêng bọn trẻ ra.
Gia Hân và Gia Minh cô sẽ chăm sóc trong phòng còn bốn bánh bao nhỏ kia sẽ ở phòng chung với bà cố.
Ban ngày, hai đứa trẻ bị bệnh chỉ ho vài câu và ch ảy nước mũi uống thuốc cũng có dấu hiệu giảm bớt nhưng đến tối đi ngủ lại phát sốt.
Hai đêm liền, Lý Giai Kỳ gần như thức trắng để trông chừng hai đứa nhỏ.
Lau người, chườm mát cho hạ nhiệt rồi liên lục đo nhiệt độ.
Đêm nào hai đứa cũng sốt đến 39 độ phải dậy uống thuốc hạ sốt mới hạ nhiệt độ xuống được.
Đêm ngày chủ nhật, Lý Giai Kỳ tuy mệt mỏi nhưng cũng không dám ngủ.
Hai đứa trẻ Gia Hân và Gia Minh đã cắt ho cũng không còn ch ảy nước mũi nhưng không biết đêm nay còn phát sốt hay không nên cô không dám lơ là.
May mắn là đêm này cả hai đều không phát sốt, có lẽ đã khỏi bệnh nên ngủ cũng ngoan hơn rất nhiều.
Lý Giai Kỳ đã chuẩn bị sáng sớm ngày mai xin nghỉ may mà bọn trẻ đã khỏi bệnh.
Vì được tách ra không tiếp xúc với Gia Hân và Gia Minh bị bệnh nên bốn bánh bao nhỏ còn lại không bị lây bệnh.
Để chắc chắn là các con không còn bệnh, Lý Giai Kỳ xin nghỉ một buổi sáng để quan sát thêm.
Sáu bánh bao nhỏ cũng được nghỉ học ở nhà.
Cả một tuần không được gặp mẹ chỉ được nhìn qua điện thoại, cuối tuần mẹ lại phải chăm sóc anh chị em của mình bị ốm nên giờ đây được nghỉ ở nhà cùng mẹ một buổi sáng, sáu bé con đáng yêu vui vẻ như được quà, ríu rít bên mẹ như con chim nhỏ.
Ngồi trong lòng mẹ, cô bé Gia Hân vừa mới khỏi bệnh nhìn mẹ bằng đôi mắt long lanh ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người khác đau lòng.
Mẹ ơi, con không muốn uống thuốc đâu.
Con cũng không muốn Gia Minh phụ hoạ theo.
Vỗ về con gái, Lý nhìn các con một lượt.
Sáu bánh bao nhỏ đều chăm chú nhìn mẹ, khuôn mặt biểu hiện rõ con cũng không muốn uống thuốc khiến cho cô phì cười.
Các con muốn không phải uống thuốc thì phải nghe lời, phải vệ sinh mũi họng thường xuyên, ra ngoài phải mặc đủ ấm.
Sắp tới trời lạnh hơn sẽ có tuyết rơi, các con không được ham vui mà nghịch tuyết cẩn thận bị cảm lạnh hoặc sẽ bị quáng tuyết.
Còn nữa nếu vận động ra mồ hôi thì phải thay quần áo mới khô ráo nêu không sẽ bị bệnh, dễ bị viêm phổi với viêm phế quản.
Lúc đó sẽ không đơn giản là phải uống thuốc mà còn phải truyền nước, tiêm thuốc.
Sẽ rất đau.
Cẩn thận dặn dò các con từng việc, dù biết trẻ con ham chơi nhưng ít nhiều chúng cũng sẽ nhớ được một chút.
Người lớn không thể theo sát chúng từng lúc cho lên tốt nhất vẫn là dặn dò chúng trước.
Sáu bánh bao nhỏ nghe lời mẹ cái hiểu cái không nhưng mấu chốt là bị bệnh sẽ phải đi bệnh viện chúng đều hiểu.
Sáu bé con lẩm nhẩm lời mẹ dặn cho nhớ để không phải tiêm thuốc, truyền nước đau đớn.
Ăn trưa cùng cả nhà xong, Lý Giai Kỳ dỗ bọn trẻ đi ngủ rồi mới đến công ty.
Buổi trưa nên tàu điện không quá đông, cô may mắn tìm được chỗ ngồi.
Mệt mỏi mấy đêm liền, vừa ngồi xuống ghế Lý Giai Kỳ tranh thủ nghỉ ngơi một chút không ngờ suýt nữa bị quá bến may mà đang ngủ thì túi xách để trên đùi rơi xuống đất nên cô mới tỉnh lại kịp thời.
Tiểu Dương mang theo tài liệu đến phòng thư ký, Lý Giai Kỳ đang chỉnh lý tài liệu không hề phát hiện ra Tiểu Dương đến.
Cô không sao chứ, sắc mặt không được tốt mắt cũng thâm quầng rồi.
Nhìn cô gái ngày thường tràn đầy năng lượng mà giờ đây không che giấu được vẻ mệt mỏi, Tiểu Dương không kìm được quan tâm hỏi han cô.
A, là anh sao Tiểu Dương.
Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Dương trong lòng thấy ấm áp hơn: Tôi không sao, chuyện nhỏ thôi mà.
Nếu mệt thì cô cứ nghỉ không cần phải gấp gáp đi làm vậy đâu.
Không sao, sức khoẻ tôi tốt lắm.
Tan tầm, Lý Giai Kỳ ngồi chung xe với Trầm Thiên Phong.
Hai người ngồi phía sau, Tiểu Dương lái xe phía trước, tài xế mọi hôm không thấy đâu, Đàm Minh Viễn lại đi công tác Nam Mỹ không có mặt.
Ghế của chiếc Roll Royce này cũng quá thoải mái đi, vừa lên xe là Lý Giai Kỳ đã muốn ngủ rồi.
Hôm nay không về nhà nữa, chúng ta ra ngoài ăn.
Trầm Thiên Phong nhàn nhạt mở miệng nói với Tiểu Dương đang lái xe rồi quay qua nhìn Lý Giai Kỳ đang lơ mơ buồn ngủ ngồi bên cạnh: Cô muốn ăn gì? Hôm nay muốn mời cô ăn một bữa để cảm ơn.
A?
Dang lơ mơ buồn ngủ nên Lý Giai Kỳ không phản ứng kịp lời nói của Trầm Thiên Phong, cô ngây ngốc nhìn anh chớp chớp mắt.
Nhìn dáng vẻ của cô không hiểu sao tim anh lại đập nhanh hơn bình thường.
Đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh không chỉ làm tim anh đập nhanh hơn mà còn làm anh ngứa ngáy trong lòng, thật muốn giấu cô gái đáng yêu này vào trong nhà không cho gặp ai.
Khụ khụ, tôi hỏi cô muốn ăn gì?
Để che đi cái suy nghĩ hoang đường của mình, lần đầu tiên Trầm Thiên Phong phải ho khan để xoá tan sự lúng túng của bản thân.
Ngẫm nghĩ một lúc, mắt Lý Giai Kỳ như bóng đèn sáng lên, cả khuôn mặt mệt mỏi hoàn toàn biến mất thay vào đó là khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ thường ngày.
Vậy đi ăn hải sản có được không?
Được.
Ha ha, vậy tôi muốn ăn tôm hùm Alaska, cua Hoàng Đế, bạch tuộc khổng lồ, trứng cá tầm, bào ngư lớn.
Mà nói chung cứ hải sản là tôi thích hahaha.
Lý Giai Kỳ như đứa trẻ được cho kẹo, vui mừng kể ra một loạt các món rồi lại sung sướng cười