Dù sao cũng đã nửa đêm nên Lý Giai Kỳ không tắm quá lâu, thay một bộ đồ ngủ thoải mái sạch sẽ ra khỏi phòng tắm lúc này cô mới có cảm giác mình thật sự còn đang sống.
Hết thảy những chuyện xảy ra tối nay cô chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có một ngày mình gặp phải vậy mà nó lại xảy ra quá mức bất ngờ.
Đàm Minh Viễn đang nghe điện thoại, không rõ người bên kia nói gì mà thấy sắc mặt anh không được tốt lắm.
Vốn là khuôn mặt luôn ung dung thoải mái vậy mà giờ này lại đang âm trầm đáng sợ.
Cúp điện thoại, anh ta có vẻ gặp chuyện khó giải quyết.
Đắn đo một lúc cuối cùng cũng quyết định mở lời.
Có chuyện quan trọng cần tôi phải xử lý nên không thể ở lại chăm sóc lão đại được, cô giúp tôi chăm sóc anh ấy.
Cần thứ gì cứ gọi cho quản gia Quách, tôi sẽ dặn dò bà ta.
Ừm, anh có việc cứ đi trước.
Tôi sẽ chăm sóc anh ta.
Từ lúc phẫu thuật xong đến giờ cũng gần một giờ rồi, anh ấy sẽ lên cơn sốt cao.
Cô tuyệt đối không được cho anh ấy uống thuốc hạ sốt hay dùng bất cứ loại thuốc gì, chỉ được phép chườm mát hạ nhiệt thôi.
Nhiệt kế tôi đã để ở tủ đầu giường rồi.
Đàm Minh Viễn nghiêm túc dặn dò.
Tại sao không cho uống thuốc hạ sốt, uống thuốc chẳng phải sẽ mau hạ sốt hơn sao? Lý Giai Kỳ khó hiểu hỏi lại.
Lão đại không phải không ăn thuốc tê mà thực tế là anh ấy dị ứng với bất kỳ loại thuốc nào đưa vào người.
Nếu dùng thuốc tê thì anh ấy sẽ ngay lập tức có triệu chứng suy hô hấp, tim đập nhanh bất thường.
Sở dĩ lên cơn sốt là bởi vì vừa rồi Việt Bân tiêm thuốc phòng uốn ván cho anh ây.
Đây là một trong số ít những loại thuốc mà anh ấy có phản ứng nhẹ nhất.
Càng nghe Đàm Minh Viễn nói Lý Giai Kỳ càng không thể tin nổi.
Trầm Thiên Phong dị ứng với bất kỳ loại thuốc nào có nghĩa là anh ta không thể dùng thuốc từ đơn giản đến phức tạp.
Cho dù bị bệnh cũng chỉ có thể tự mình chống chọi vượt qua, nhưng nghĩ xa hơn nếu như bị bệnh nặng hay bệnh hiểm nghèo chẳng phải chính là án tử treo trên đầu sao.
Phản ứng nhẹ nhất là sốt cao không hạ vậy mạnh nhất chính là mất mạng luôn rồi.
Tự dưng nhìn thấy Trầm Thiên Phong nằm mê man trên giường cô cảm thấy thương anh hơn một chút.
‘’Được rồi, anh mau đi xử lý công việc đi.
Thấy Đàm Minh Viễn vẫn chần chừ chưa chịu đi có lẽ là vẫn còn lo lắng không muốn đi cô buộc phải thúc giục vì cô thừa biết việc cần anh ta giải quyết tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Dùng nhiệt kế kiểm tra, Lý Giai Kỳ thấy Trầm Thiên Phong bắt đầu có dấu hiệu sốt liền lập tức vào lấy một chiếc khăn ấm đến chườm mát cho anh ta.
Mọi việc cô làm đều vô cùng thành thục, Đàm Minh Viễn không nói gì thêm nữa quay người rời đi.
Không phải là chưa từng chăm sóc người ốm đặc biệt là trong nhà còn có tận sáu đứa nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên Lý Giai Kỳ thấy cơn sốt cao nhanh và lâu như vậy.
Khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu giờ đây đỏ bừng lên như quả cà chua, hơi thở nóng hầm hập, nhiệt kế đã chạm ngưỡng bốn mươi độ năm.
Lý Giai Kỳ mở rộng áo của anh đồng thời lau mát khắp người nhằm hạ nhiệt.
Sốt cao sẽ mất nước cho nên vừa chườm mát cô vừa phải dùng bông thấm nước chấm lên môi của anh ta cho đỡ khô.
Bộ râu rậm này thì đúng chuẩn đàn ông mà đôi môi thì con gái cũng phải kém xa, tôi dùng son mới miễn cưỡng đỏ được như anh đấy.
Vừa lau người cho anh ta, Lý Giai Kỳ vừa lẩm bẩm một mình.
Dù gì anh cũng đỡ cho tôi hai viên đạn nên tôi sẽ chăm sóc anh vô điều kiện nhưng việc này chỉ một mình tôi biết là được.
....
Kể mà lúc nào anh cũng ngoan ngoãn thế này có phải tốt không, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe, tôi làm gì anh cũng không phản kháng còn không doạ trừ lương của tôi nữa.
....
Chật vật đến hơn bốn giờ sáng cuối cùng Trầm Thiên Phong cũng hạ sốt.
Bị dày vò cả một đêm cho nên lúc này Lý Giai Kỳ cũng bơ phờ hết cả người rồi.
Thu lại chiếc khăn đã khô một chút trên trán của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ định đứng dậy mang vào phòng tắm thì bỗng nhiên cổ tay cô bị giữ lại.
Nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình mà Lý Giai Kỳ nhíu mày lại.
Tên này hôn mê mà cũng ra tay nặng thế, cổ tay cô sắp gãy luôn rồi.
Mẹ!.....mẹ!.....đừng rời khỏi con.
Biểu cảm trên mặt Lý Giai Kỳ đơ luôn.
Rồi xong! Cô từ người làm trực tiếp thăng chức làm mẹ của ông chủ luôn rồi.
Trầm Thiên Phong mau buông tay, tôi không phải mẹ của anh.
Không rút tay ra nổi, Lý Giai Kỳ đành phải dùng chiêu mềm mỏng thuyết phục anh ta nhưng kết quả là bằng không.
Bàn tay cứng như cùm sắt kia vẫn giữ chặt cổ tay của cô.
Đừng! Đừng rời xa con! Mẹ mau về cùng con.
Trong cơn mê man, Trầm Thiên Phong vô cùng khổ sở, anh mơ hồ nhìn thấy mẹ của mình nhưng khi anh muốn chạm vào người bà thì bà lại tan biến như bọt biển.
Sau đó anh tiếp tục tìm kiếm và lần nữa thấy được bà, tuy không nhìn rõ được khuôn mặt của bà nhưng chí ít lần này anh đã nắm được tay của bà.
Bà muốn rút tay ra rời đi khỏi anh nhưng lý trí nói cho anh biết nếu anh buông tay rất có thể anh sẽ mãi mãi không được gặp bà.
Không thể rút được tay ra lại nhìn thấy Trầm Thiên Phong hình như đang mơ gặp được mẹ.
Suy đoán có lẽ trong mơ mẹ anh ta muốn đi anh ta muốn giữ bà lại nên mới nhầm tay cô là tay của mẹ mình mà giữ chặt như vậy.
Đừng rời xa con!.....Đừng rời xa con!
Trầm Thiên Phong liên tục lặp đi lặp lại lời này, hai tay ôm chặt tay của Lý Giai Kỳ kéo vào ngực mình.
Được rồi! được