Lý Giai Kỳ ở lại bệnh viện thêm một đêm để theo dõi.
Sáng hôm sau sau khi kiểm tra lại một lần nữa thấy trạng thái tâm lý của cô đã ổn định nên bác sĩ đồng ý cho cô xuất viện.
Bà ngoại muốn cô về nhà nghỉ ngơi nhưng cô cự tuyệt với lý do còn đang bận rộn và nhờ Tiểu Dương cho người đưa bà ngoại về nhà.
Giờ này bọn trẻ đều đã đi học nên cô hoàn toàn không sợ tài xế hay ai khác đụng mặt bọn nhỏ.
Không thuyết phục được Lý Giai Kỳ, bà ngoại chỉ có thể dặn dò cô tự chăm sóc bản thân cho tốt rồi trở về nhà.
Trầm Thiên Phong túc trực ở bệnh viện từ lúc đưa Lý Giai Kỳ vào đây vẫn luôn không rời đi.
Sau khi nghe kết quả kiểm tra của bác sĩ anh mới yên tâm rời đi.
Kể từ sau khi bà ngoại của cô đến thì anh không hề xuất hiện nữa nhưng cũng không rời đi.
Trầm Thiên Phong biết nguyên nhân Lý Giai Kỳ nhập viện có liên quan rất lớn tới mình cho nên tránh để cô kích động thì anh không xuất hiện trước mặt cô.
Anh dự định sau khi cô ổn định mới tới nói chuyện với cô.
Trước đây tình trạng của Lý Giai Kỳ không tốt lắm, trải qua một năm điều trị tích cực tình trạng của cô mới tốt nên.
Lúc trước cô thậm chí còn không dám đứng gần nam giới nhưng sau khi điều trị cô chỉ bài xích và sợ hãi đối với hành vi thân mật của người khác giới.
Cô thậm chí còn cảm thấy khó thở, toát mồ hôi khi nhìn thấy cặp đôi nào đó hôn nhau.
Sau này, Lý Giai Kỳ đã phải cố gắng rất nhiều trong việc ổn định cảm xúc của bản thân trước những tình huống vô tình bắt gặp người khác thân mật.
Bác sĩ điều trị cho cô đã tìm ra phương pháp giúp chuyển sự chú ý của cô đó là mỗi khi thấy không thoải mái thì cô sẽ ăn việt quất để quên đi sự căng thẳng.
Trở về Hải Thiên Đế Cung thay đồ sau đó tới đoàn phim.
Chỉ còn hai ngày nữa là đoàn phim phải di chuyển đến thành phố khác quay nốt các cảnh ngoại cảnh cho nên tất cả mọi người trong đoàn phim đều tất bật thu dọn đồng thời bố trí phim trường ngoại cảnh bên kia.
Giữa tháng hai âm lịch, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, bầu trời trong xanh với những tia nắng ấm áp.
Lúc đang tranh thủ nghỉ trưa lại có người đến nói với Lý Giai Kỳ có người gặp cô.
Lại không biết là ai, sẽ không phải là Âu Dương Hào Kiện nữa chứ, kể từ khi cô tỉnh táo trở lại thì không hề thấy mặt Trầm Thiên Phong hay Âu Dương Hào Kiện.
Lý Giai Kỳ hoàn toàn không biết giờ phút này Âu Dương Hào Kiện đang lệ rơi đầy mặt ngồi trên máy bay trở về căn cứ.
Kế hoạch cùi bắp mà anh ta bày ra không những không có kết quả tốt mà còn gây ra hậu quả nghiêm trọng, Trầm Thiên Phong nhân từ chỉ đuổi anh ta về căn cứ, một năm tới không được ra ngoài.
Lý Giai Kỳ ôm lấy hoài nghi mà đi ra ngoài, ở bên ngoài có một chàng trai ăn mặc sang trọng đứng mỉm cười với cô thế nhưng cô lại không thể nhớ ra đó là ai.
Đã lâu không gặp! Chàng trai cười tươi, nhiệt tình đi đến muốn ôm cô.
Lý Giai Kỳ hoàn toàn không nhớ ra chàng trai này là ai lại thêm cô không thích thân cận với người khác giới nên nhanh chóng lùi lại tránh được cái ôm của chàng trai, mặt đầy phòng bị.
Bị né tránh chàng trai cũng không giận giữ ngược lại còn cười to hơn.
Không nhớ ra tôi sao?
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lý Giai Kỳ, chàng trai cởi ra âu phục và giày da sau đó ngồi vào chỗ góc khuất.
Như bừng tỉnh, Lý Giai Kỳ rốt cuộc đã nhớ ra, đó không phải là chỗ mà chàng trai rách rưới tên Philip ngồi lúc cô gặp anh ta lần đầu tiên sao.
Tôi nhớ ra rồi, anh mau đứng lên không bẩn hết quần áo bây giờ.
Lý Giai Kỳ chạy đến đỡ Philip dậy, cùng với cô còn có hai người đàn ông mặc toàn thân âu phục đen.
Philip đưa Lý Giai Kỳ đến một quán cà phê gần đó, Philip chọn một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, không gian quán ở đây rất yên tĩnh.
Cảm ơn cô ngày đó đã giúp tôi.
Philip nhìn Lý Giai Kỳ, chân thành nói.
Lý Giai Kỳ xua xua tay: Không có gì mà, với lại người đưa anh về cũng không phải tôi.
Nếu không có cô thì làm sao người đó giúp tôi trở về được chứ.
Lý Giai Kỳ không nói gì chờ Philip nói tiếp, cô tin rằng anh ta tìm mình không đơn giản như vậy.
Lần đó, sau khi trở về tôi nhờ vào thế lực của người đó đã đoạt lại được những thứ thuộc về mình.
Philip trầm ngâm, bàn tay gõ nhè nhẹ theo nhịp xuống bàn giống như chuyện tiếp theo không hề liên quan đến anh: Tôi là người thừa kế đời thứ tư của một gia đình hàng đầu trong giới xa xỉ phẩm.
Nhà tôi chuyên cung cấp những món đồ xa xỉ cho giới siêu giàu trên thế giới.
Ông nội tôi có bốn người con ba trai một gái, ba tôi là con cả nhưng qua đời lúc tôi mới bốn tuổi.
Ông nội dồn hết tâm tư vào để bồi dưỡng tôi thành người kế nghiệp, điều đó khiến hai người chú của tôi ôm hận.
Ông nội muốn giao lại quyền điều hành cho tôi vì ông đang bị ung thư giai đoạn cuối thế nhưng trong lần tham dự tiệc của một nhân vật có tiếng tại đây tôi đã bị sát thủ truy sát.
Một đường trốn chạy, những người theo tôi đều bị giết hết để tôi có thể sống sót.
Sau đó thì tôi gặp được cô.
Lúc đó, tôi từng nghi ngờ cô là người của đám sát thủ sau đó lại sợ cô bị liên lụy nên không nói