“Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật đó”.
Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật.
Mọi người sửng sốt, nhìn ra bên ngoài cửa.
Lâm Khiếu Phương và Tần Dật Thanh đi đến, ý cười của Lâm Khiếu Phương không chạm đến đáy mắt: “Xem ra tổng giám đốc Giản vẫn không nhớ rõ bài học nhỉ?”.
Sắc mặt cha Giản đột nhiên thay đổi!
Có nhân viên đứng ngoài cửa nhìn lén rồi thì thầm nói chuyện với nhau: “Đó là ai vậy?”
“Đó là một ông chủ của nhãn hiệu cực kỳ xa xỉ, Tần Dật Thanh người thừa kế của nhà họ Tần, một người nữa càng không với đến được, anh ta là trợ lý của vị kia...”
Nhân viên âm thầm nói ra một cái tên, các đồng nghiệp đều trợn mắt, im như ve sầu mùa đông.
Tuy nói Lâm Khiếu Phương là trợ lý, nhưng thực tế lại là sĩ quan quân đội, thân phận địa vị vẫn còn bày ra đó, anh ta tự đến đây, nói không chừng là đại diện cho vị kia tự đến...!Việc này sẽ ầm ỹ lớn lắm đây.
Đôi mắt Diệp Gia Trường giật giật, đương nhiên cũng hiểu được địa vị và thân phận Lâm Khiếu Phương, ông ta hung ác trợn mắt nhìn nhìn Diệp Mộc Châu, đúng là đồ sao chổi!
Còn sắc mặt cha Giản lại thay đổi rất nhanh, hai người trước mặt này đều là người mà ông ta không thể đắc tội nội, chỉ có thể cười hỏi: “Tổng giám đốc Tần, sĩ quan tâm, sao hai người lại đến đây?”
“Không tới sẽ không biết là tổng giám đốc Giản làm trái lời của ngài Cửu chúng tôi, tôi đã nhớ ngài Cửu đã ra cho ông, ông cụ Giản cùng với cô Giản, là trong vòng một ngày phải đến xin lỗi với cô Mộc Châu”.
Lâm Khiếu Phương nhàn nhạt nói: “Tại sao bây giờ lại thành tổng giám đốc Giản ép cô Mộc Châu xin lỗi? Giản Ngưng Tuyết hãm hại cô Mộc Châu không thành ngược lại tự mất mặt, chỉ có thể nói Giản Ngưng Tuyết ác độc không có đầu óc, liên quan gì đến cô Mộc Châu?”
Những người đứng bên ngoài nghe vậy đều không khỏi sửng sốt.
Hôm nay nghe tổng giám đốc Diệp nói, có cả là một cái sao chổi hay gây chuyện, mới này còn nói dù nhà họ Giản có đánh chết cô cả cũng được.
Cuối cùng việc này lại thành nhà họ Giản sai, cô cả mới là người bị hại?
Cha Giản tức đến đỏ mặt: “Sĩ quan tâm, có vài lời không thể nói vậy được! Diệp Mộc Châu phá hỏng bữa tiệc của chúng tôi.”
“Tôi hiểu ra rồi, ý của tổng giám đốc Giản là cô Mộc Châu không ngoan ngoãn
để Giản Ngưng Tuyết hãm hại, chính là cô ấy sai.
Giản Ngưng Tuyết muốn ai chết, nếu người nọ may mắn sống sót,