Diệp Mộc Châu nói xong liền trực tiếp rời đi.
Trên mặt Diệp Khánh Thy nhịn không được hiện lên một chút lo lắng.
Diệp Mộc Châu hiện tại còn lấy đâu ra ngạo khí như vậy? Cô ta mới chính là người được ngài Cửu ưu ái, rất nhanh liền có thể gả vào nhà họ Hoắc, về sau cô ta chính là bà Hoắc oai phong lẫm liệt, dưới một người trên vạn người.
Còn Diệp Mộc Châu nửa đời sau chỉ có thể lấy được một lão chồng già, làm một tiểu tam để tiện cho người ta phỉ nhổ chửi bới, chị ta dựa vào cái gì dám khinh thường cô ta cơ chứ!
Tường Linh Lan âm dương quái khí ở bên cạnh trào phúng: “Quên đi, là cô ta không biết cậu là người tốt, tính tình thiện lương, Khánh Thy à cậu cũng đừng nên tốt bụng như vậy nữa, loại chị gái như thế này cứ để mặc cô ta một mình tùy hứng đi, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa con nuôi của nhà cậu mà thôi, lại còn muốn làm cô hai chân chính của nhà họ Diệp à, không biết xấu hổ, cô ta cũng xứng sao?”
Diệp Khánh Thy cũng từ từ rút lại suy nghĩ của mình.
Cô ta hiện tại đã vượt qua Diệp Mộc Châu quá nhiều rồi, bọn họ vốn dĩ đã không phải là người cùng một thế giới.
Trong tương lai, cô ta sẽ được gả vào nhà họ Hoắc, nói không chừng cô ta còn có thể tìm đại một người tài xế hoặc là người hầu gả để gả Diệp Mộc Châu đi.
Vậy cũng coi như không làm thất vọng tình cảm chị em thân thiết giữa bọn họ mấy năm này đúng không!
Diệp Mộc Châu sau khi rời khỏi trường học, trước tiên đi một chuyển đến Phù Kim Đường, sau đó mới trở lại nhà họ Hoắc vừa đúng lúc 6 giờ tối.
Ráng chiều tà mang theo chút ánh sáng ảm đạm nhạt nhoà, cô mở cửa bước vào nhà, chỉ thấy biệt thự Thủy nguyệt vân sơn hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Chú Chương hình như hôm nay xin nghỉ một ngày, sáng sớm ngày mai mới quay trở lại.
Còn Hoắc Việt Bách đã đi đâu ...!
Ánh sáng mờ ảo lúc này vẫn đủ để Diệp Mộc Châu nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng, cho nên cô không bật đèn mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Đem chiếc túi treo lên giá, đang chuẩn bị xoay người, lại bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng trầm vang.
Đó dường như là tiếng người và vào cánh tủ.
Diệp Mộc Châu giật mình hoảng sợ, vừa chầm chậm đi về hướng phát ra tiếng động, một bóng người đang nghiêng về phía trước tủ, lông mày nhíu lại.
Hoắc Việt Bách hô hấp run lên, hạ giọng: “Diệp Mộc Châu”.
Diệp Mộc Châu: “Hả”.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Việt Bách đang đứng im không nhúc nhích ở phía trước: “Ngài Cửu, anh đang làm gì vậy?”
Chẳng lẽ là chính mình lại làm ra chuyện gì chọc anh ấy không vui sao? Nên người đàn ông này lại muốn dạy bảo mình chuyện gì đây?
Nhưng dạy bảo cũng được, chính là có thể không ở trong phòng bếp như thế này được không,